Mười sáu tháng ba, là "Sinh nhật” mười tuổi của Minh Phỉ. Lần sinh nhật này tới không tầm thường, chính là vì Trần thị tốn hơn ngàn lượng bạc đến Thanh Phong quán cầu phúc Thụy Cát tường nhân ngày sinh nhật.
Vì trước đó vài ngày trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, Trần thị liền thương lượng cùng Thái Quốc Đống, tổ chức cho Minh Phỉ một cái sinh nhật thật tốt. Thứ nhất là để náo nhiệt một chút xua tan xúi quẩy, thứ hai là chính giới thiệu Minh Phỉ cho tất cả nữ quyến các phủ; thứ ba cũng là mượn cơ hội để bốn nữ hài tử bồi dưỡng tình cảm.
Vì Thái Quốc Đống cảm thấy thật có lỗi với Minh Phỉ, lại bởi vì thái độ dàn xếp ổn thỏa của nàng cảm thấy nàng khoan hậu, nên khen thưởng để làm gương cho các nữ hài tử phía dưới nàng, liền đồng ý, cố ý phân phó Trần thị nhớ phải làm cho Minh Phỉ bộ đồ mới, còn phải thêm chút đồ trang sức.
Trần thị mượn cơ hội nói: "Mấy nha đầu đều đã đến thời điểm trưởng thành, không bằng mỗi người đều làm mấy bộ bộ đồ mới, thêm chút đồ trang sức. nhà chúng ta không câu nệ đích thứ, nữ hài tử cũng đều phải nuông chiều, đối đãi bình thường, đi ra ngoài cũng là thể diện của chúng ta."
Thái Quốc Đống rất hài lòng: "Như vậy, nàng xem thế nào rồi làm là được." Còn nói, "Mấy ngày nay đều bận tìm Thủ Chân Tử, ta không để ý chuyện trong nhà, nàng hãy tha thứ cho ta."
Trần thị cười nói: "Lão gia yên tâm, thiếp thân nhất định xử lý chuyện trong nhà thật tốt."
Thái Quốc Đống thở dài, đưa tay xoa nhẹ lên đầu vai của nàng, nhỏ giọng nói: "Ta dĩ nhiên là yên tâm. Chỉ là, ta đột nhiên cảm thấy ta đã già......"
Trần thị hi hi nói: "Người già cái gì mà già? Những thiếu niên nhanh nhẹn đâu nào có hơi thở chững chạc như người?"
Dụ được Thái Quốc Đống cười một tiếng, mới tiếp tục lấy ra một toa thuốc cho ông nhìn: "Ngô ma ma phục vụ bên Nhị muội muội báo lại, nói là buổi tối muội muội không ngủ yên mà khóc cả đêm, tiếp tục như vậy chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu. Thiếp thân liền tự chủ trương, mời Đường đại phu đến xem, đây là toa thuốc an thần dưỡng khí do Đường đại phu kê, đã uống hai thang, nhưng vẫn không thấy chuyển biến tốt, lão gia người nhìn xem, có nên đổi loại thuốc đắt tiền hơn chút không? Như là Linh Chi gì đó...?"
Thái Quốc Đống nhìn chằm chằm nàng một cái, thấy gương mặt nàng đôn hậu thành khẩn, không giống giả bộ, liền tùy ý liếc phương thuốc đó một cái, nhìn thấy đơn giản là chút hoàng kì, đảng sâm các loại thuốc an thần dưỡng khí, liền cười lạnh một tiếng: "Cho nàng ta uống để làm gì? Chỉ lãng phí tiền tài!"
Trần thị nói: "Dầu gì nàng ta cũng là mẹ ruột của Quang Nghi và Minh Tư, coi như không vì nàng ta, cũng vì bọn nhỏ mà suy nghĩ một chút, không khéo làm bọn nhỏ thất vọng, sinh lòng oán hận, nghe kẻ khác chê cười nhà chúng ta." Người cưng chiều vài chục năm, sao có thể nói buông là buông, nói quên là quên hay sao? Mặc kệ ngoài mặt Thái Quốc Đống tức giận bao nhiêu, Trần thị cũng không tin.
Thái Quốc Đống nghe xong lời này, không khỏi nhớ tới mấy câu nói đâm vào lòng của Thái Quang Chính, lại nghĩ đến mấy ngày nay đi nha môn, nghe đồng liêu nói nhỏ cũng hoài nghi là đang nghị luận mình, nghe nhỏ giọng liền cho rằng là đang cười nhạo mình, liền nổi cơn thịnh nộ, không khỏi cười lạnh: "Nàng ta phạm phải sai lầm lớn như vậy, ta không đuổi nàng ta đi đã là vì suy nghĩ cho bọn nhỏ rồi, chẳng lẽ còn phải cung ứng nàng ta lên?"
Trần thị như người ba phải đẩy ông ra ngoài: "Người đừng để ý, an tâm ổn định đi làm chuyện của người đi."
Thái Quốc Đống còn chưa đi đến cửa thuỳ hoa, đã thấy Minh Tư toàn thân y phục trắng bổ nhào tới quỳ rạp xuống ôm chân ông khổ sở cầu khẩn: "Phụ thân, xin người rộng lòng từ bi, đi xem di nương một chút, di nương bệnh sắp chết rồi!"
Thái Quốc Đống trầm mặt không lên tiếng.
Minh Tư nhìn Thái Quốc Đống lệ tuông như suối tụng: "Phụ thân, sao người lại độc ác như vậy? Người nhất định không chịu đi thăm, dầu gì cũng phải mời một đại phu khám cho bà ấy một chút chứ? Nữ nhi van xin người, người hãy thương xót di nương một chút đi."
Thái Quốc Đống cau mày nói: "Đường đại phu không phải đại phu?"
Minh Tư cho là chuyện có thể xoay chuyển, vội nói: "Hắn và nữ nhân kia là cùng một giuộc. Đâu dễ dàng xem bệnh cho di nương? Sợ là phải độc chết bà ấy mới hả giận." Trong lòng nàng thống hận Trần thị, ngay cả mẫu thân cũng không chịu gọi.
Thái Quốc Đống nghe xong lời này, sắc mặt tức giận không còn giọt máu, cái gì gọi là nữ nhân kia? Cái gì gọi là thê tử của ông cùng nam nhân khác là cùng một giuộc? Mâu Liên Diệp quả nhiên không biết dạy người! Nếu đứa nhỏ này ở cùng một chỗ với nàng ta, tương lai chỉ sợ cũng sẽ thành phế nhân, liền hét lớn một tiếng: "Ăn nói hồ đồ! Đó là mẹ cả cả ngươi! Còn để cho ta nghe thấy ngươi gọi như vậy một lần nữa, ta cắt đứt chân của ngươi!" Lại kêu nha đầu ma ma chung quanh: "Lập tức đưa tứ tiểu thư về phòng cho ta, không có sự cho phép của ta và phu nhân, không cho nàng đến Hồng Thúy Uyển!
Ai dám thả nàng đi, trước đánh bằng roi sau đó bán đi!"
Nhóm nha đầu ma ma thấy ông phát giận, không dám chậm trễ, gắng gượng kéo Minh Tư góc đến gần chết về Quỳnh Hoa viện.
Thái Quốc Đống cũng không ra khỏi cửa mà xoay người vọt vào viện Trần thị, mở miệng nói: "Từ ngày mai trở đi, Minh Tư do chính nàng nuôi dạy!"
Trần Nhiễm đang cùng nói đùa với Minh Phỉ, Minh Ngọc, bàn bạc xem hôm đó nên dọn đồ ăn gì cho phải, chỉ thấy Thái Quốc Đống tức giận đằng đằng vọt vào không khỏi dừng lại tiếng cười, lập tức đứng dậy. Thái Quốc Đống thấy hai nữ nhi đều ở đây, bỗng cảm thấy thật mất mặt, dừng một chút, tăng thêm âm thanh nói: "Mau chọn ngày đón ma ma giáo dưỡng qua đây, sau này Minh Tư chính nàng nuôi dạy!" Chỉ sợ Trần thị không chịu, lại tặng thêm một câu: "Nên phạt thì phạt, không cho nuông chiều! Nhất định phải dạy nàng nên người." Hất tay áo lên lại đi.
Mấy người phụ nhân liếc mắt nhìn nhau, coi như không có chuyện gì ngồi xuống, tiếp tục đàm luận thực đơn.
Thái Quốc Đống đi tới nửa đường, trong lòng không chừng, đột nhiên dừng bước chân, ngược lại lặng lẽ đi đên Hồng Thúy Uyển của Nhị di nương. Mới vừa tới cửa, đã nghe thấy bên trong vang lên một tiếng “Ầm” thanh thúy, một ma ma khổ sở cầu khẩn: "Di nương à, ngài không nên làm khó nô tỳ, dầu gì cũng hãy uống thuốc này đi. Nếu không thấy ngài khá lên, phu nhân nhất định sẽ không tha cho nô tỳ, van xin ngài!"
Nhị Di Nương không lên tiếng.
Lại vang lên một tiếng “ầm” thanh thúy nữa, ma ma này kêu lên “Ui da” một tiếng: "Được được, di nương ngài không uống, không uống cũng đừng đập chén, mấy ngày nay ngài đã đập bao nhiêu chén rồi?"
Không lâu lắm, một tiểu nha đầu cầm một đống chén bể cúi đầu mắt đỏ đi ra, trên mép váy dính đầy thuốc, toàn thân nồng nặc mùi thuốc.
Thái Quốc Đống cả kinh trong lòng, xoay người rời đi.
Ngô ma ma cạnh cửa sổ thấy Thái Quốc Đống cúi thấp đầu biến mất trong bụi Hoa Mộc rậm rạp, quay đầu lại nhìn Nhị Di Nương nằm ở trên giường không nhúc nhích cười: "Di nương, người xem nhìn người nghĩ quẩn như vậy, Nhị công tử còn phải trông cậy vào người đấy, người cứ khăng khăng không chịu yêu quý thân thể của chính mình. Nấu thuốc cho người người cũng không uống, bưng một chén đập một chén, làm tốt lắm sao? Ngài tốt xấu gì cũng nghe nô tỳ khuyên một tiếng, làm người ắt hẳn phải nhận lỗi, phu nhân hiền huệ như vậy, người cũng phải hiểu được chỗ tốt chỗ xấu chứ? Người xem, người phạm phải sai lầm lớn như vậy, chẳng những mời đại phu cho người, còn tự mình thay người nuôi dạy tứ tiểu thư, một chủ mẫu tốt biết bao? Đốt đèn lồng cũng không tìm được."
Nhị Di Nương lạnh lùng nhìn Ngô ma ma, hai mắt nhắm nghiền.
Ngô ma ma lề mề đến trước giường nàng, bưng một chén thuốc đầy lên, nhẹ buông tay, "Bịch" một tiếng. Thuốc văng khắp nơi lên tay, lên tất khắp hài bà ta, bà ta hét ầm lên như giết heo: "Không sống nổi, không sống nổi, bỏng chết người."
Nha đầu ma ma khác bên ngoài nghe thấy, người nào cũng không chịu đi vào phục vụ Nhị Di Nương.
Minh Tư trở lại Quỳnh Hoa viện, đầu tiên là nhào lên giường khóc lớn một lần, Tuyết Lê và Tuyết Anh tiến lên khuyên nhủ, tất cả đều bị khiển trách, Tuyết Lê còn bị nàng hung hăng bấm một cái, hai nha đầu liếc mắt nhìn nhau, cũng lặng yên không một tiếng động đứng cạnh cửa, để cho nàng khóc đủ.
Minh Tư khóc đến đau cổ họng, ánh mắt khô khốc sưng đỏ, lại khóc im lặng, sau đó hạ tiếng khóc, dựa vào đầu giường si ngốc ngồi một hồi lâu, vào buổi trưa lại đập vỡ điểm tâm nước trà Tuyết Lê đưa tới.
Hai nha đầu không dám đụng nàng để bị xúi quẩy, mỗi người chỉ đành phải bưng mỗi cái ghế con ngồi ở cửa nhìn lá cây ngọc lan ngẩn người. Chợt thấy Kim Trâm dẫn ba bốn phụ nhân lạ mặt đi thẳng về phòng của Minh Tư, hai người vội vàng đứng dậy nghênh đón, xuất ra một nụ cười: "Sao hôm nay tỷ tỷ lại rảnh rỗi tới đây?"
"Đây là Xuân và Hiên, nữ sư phó của Hoa Mãn Lâu." Kim Trâm chỉ vào mấy phụ nhân cười giòn: "Mấy ngày nữa là sinh nhật mười tuổi của Tam tiểu thư, lão gia và phu nhân đã bàn bạc, tổ chức thật tốt cho nàng một lần, sau đó sẽ làm cho các vị tiểu thư mấy bộ y phục, thêm mấy thứ đồ trang sức. mấy người này vừa đo xong cho Tam tiểu thư và Lục tiểu thư, đang tính đến chỗ Tứ tiểu thư. Tứ tiểu thư đâu?"
"Đang nghỉ ngơi trong phòng, mời tỷ tỷ vào." Tuyết Lê, Tuyết Anh vui mừng mời vào Kim Trâm và các nữ sư phó vào, Tuyết Lê châm trà, Tuyết Anh đi mời Minh Tư.
Ngay từ lúc còn ở bên trong, Minh Tư nghe tiếng đã biết, không khỏi nổi trận lôi đình, lúc nào thì nàng làm bộ đồ mới đánh đồ trang sức còn phải dính ánh sáng của người khác? Thấy Tuyết Anh đi vào mời nàng ra đo đồ, cất giọng mắng lên: "Chưa từng trải qua việc đời gì đó! Kiến thức hạn hẹp đến loại trình độ này! Mấy khối vải rách mấy lượng đồng nát đã khiến cho ngươi đi đường cũng không yên hả? Bình thường ngươi thiếu ăn hay thiếu mặc hả?"
Tuyết Anh uất ức muốn chết, nhưng không thể không khiêm nhường nhỏ giọng năn nỉ nàng: "Tứ tiểu thư, tốt xấu gì ngài cũng nên ra ngoài ứng phó tình hình…" Đều đến tình trạng này, người còn có thể nghĩ tới đã không tệ rồi, còn không biết phân biệt như vậy, sẽ chỉ làm cho người ta càng thêm chán ghét vứt bỏ mà thôi.
Minh Tư thấy phiền, chợt đẩy nàng một phen: "Mau cút ra ngoài! Từ đâu tới thì cút về chỗ đó! Ta nhìn đã muốn nôn!"
Tuyết Lê bên ngoài nghe được sợ hết hồn hết vía, cười còn khó coi hơn khóc nhìn Kim Trâm: "Thân thể Tứ tiểu thư không thoải mái."
Kim Trâm khẽ mỉm cười, nói: "Nếu là như vậy thì chúng ta đến phòng Ngũ tiểu thư trước, đợi lát nữa tử trở lại phục vụ cho Tứ tiểu thư."
Vẻ Tuyết Anh như đưa đám ra ngoài: "Không cần, Tứ tiểu thư nói y phục đồ trang sức nàng có rất nhiều, mặc cũng không hết, xin Kim Trâm tỷ tỷ cảm ơn phu nhân thay nàng."
Kim Trâm cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Tuyết Lê suy nghĩ một chút, lấy hai tiền một bạc đuổi theo nhét vào tay Kim Trâm: "Tỷ tỷ uống trà."
"Ta không thiếu ăn cũng không thiếu mặc!" Kim Trâm giơ tay liền ném trên mặt đất, nghễnh đầu đi về phía phòng Minh Bội, không lâu lắm, trong phòng Minh Bội vang lên một trận tiếng nói tiếng cười. Minh bội bà vú An ma ma tiếng cười sang sãng thiếu chút nữa lật cả nóc phòng.
Tuyết Lê và Tuyết Anh liếc nhau một cái, thiếu chút nữa không khóc thành tiếng. Minh Tư cũng nghe được rõ ràng, trong lòng giống như có dầu sôi tưới xuống, lớn tiếng nói: "Đi gọi họ nhỏ giọng một chút! Tám đời không chưa từng cười hay sao vậy?"
Tuyết Lê và Tuyết Anh nào dám mở miêngh? Chỉ đành phải giả chết không lên tiếng. Minh Tư đợi một hồi, tiếng cười bên Minh Bội không thấy nhỏ đi, ngược lại càng lớn hơn, tức giận đằng đằng nhảy dựng lên, "Ta đi thăm di nương!"
Mới tới cửa liền bị Tuyết Lê và Tuyết Anh ôm cổ: "Tiểu thư, không thể đi! Lão gia có phân phó!" Minh Tư không thuận theo, bên trái bắn cung đánh người, Tuyết Lê và Tuyết Anh cũng không dám buông tay, gắt gao kéo khóc ròng nói: "Tiểu thư nể mặt tụi nô tỳ hầu hạ tiểu thư, cho tụi nô tỳ một con đường sống đi!"
Minh Tư làm ầm ĩ nửa ngày, vừa mệt vừa đói, hoàn toàn không có chút hơi sức, mới mềm mại tựa vào trên người Tuyết Lê khóc thút thít: "Đi gọi Tam ca đến thăm ta."