Hơn nửa năm này khí hậu rất tốt, mưa thuận gió hòa, bận rộn thu hoạch vụ thu với tốc độ nhanh nhất, Minh Phỉ lấy lúa ra làm hiệp định bán tất cả cho Phương Thất, kiếm được một khoản. Mắt thấy mười lăm tháng tám sắp đến, liền khẩn trương chuẩn bị nghỉ lễ, hấp bánh Trung thu, chuẩn bị đầy đủ quà tặng, lên danh sách, tặng cho quan trên của Cung Viễn Hòa, đồng liêu, thuộc hạ, chỗ Tam di nương, tộc Thái gia, thân quyến, cửa hàng và trong nhà đại quản sự thôn trang. Ngay cả nhà hạ nhận cũng được bánh Trung thu, các loại vật phẩm và tiền thưởng, phát sớm vài ngày để mọi người chuẩn bị ăn tết.
Nàng bận rộn chuyện ăn tết, bên chỗ Cung Viễn Hòa cũng bận tối mày tối mặt, chỉ vì sắc chỉ xây dựng bảo quan lập tức phải bàn giao sử dụng, thời khắc mấu chốt lại xảy ra sự cố tường rào bị bò húc ngã, mà đoàn người triều đình phái tới nghiệm thu mang theo ngự bút do Hoàng đến khâm ban thưởng cũng đến vào tết trung thu. Cho nên cả Thủy thành phủ nha đều huy động, không có một người nào được ở không.
Thời tiết quang đãng rực rỡ vẫn duy trì đến mùng mười tháng tám, sau đó vẫn cứ mưa phùn rả rích. Một khi mưa là không có điểm dừng, khí hậu cũng lạnh dần, một bầy chó suốt ngày bị giam trong phòng không thể ra cửa nên vô cùng phiền não, con chó nào hơi lớn một tý là bắt chước lang hào, Minh Phỉ bất đắc dĩ, chỉ có thể chọn hôm nào mưa nhỏ một chút thì thả chúng nó ra vườn nhảy lên mấy vòng.
Ngày mười bốn, buổi trưa trời quang mây tạnh được chốc lát, Minh Phỉ không dám ngủ trưa, nắm chặt thời gian dẫn theo Truy Phong và Hỉ Phúc đi bộ trong vườn, trên người mới ra một tầng mồ hôi mỏng, đã nghe thấy bên cạnh truyền đến một trận la hét ầm ĩ xen lẫn tiếng khóc.
Nàng lẳng lặng đứng bên chân tường nghe một hồi lâu, chỉ nghe tiếng nữ nhân khóc lóc cầu xin không nên để cho mình đi gì đó. Lại nghe có người nói đã thua rồi làm gì cần phải nuôi nhiều người như vậy? Dĩ nhiên là nên bán đều phải bán. Nghe ý đó, có nghĩa là sát vách muốn bán người.
Trong lúc bừng tỉnh, lại xuất hiện mưa phùn, đợi Minh Phỉ trở lại chính phòng, Hoa ma ma đã tới nói nhỏ vào tai: "Nãi nãi, sát vách nói không có tiền, một hơi bán hơn hai mươi người. Lúc trước có mấy người quỳ khóc trước cửa, xin nãi nĩa mở lòng từ bi, để bọn họ lại đấy."
Kim Trâm cười lạnh: "Bọn họ lại tới ép đại gia và nãi nãi. Nếu như thật sự muốn bán người, vì sao lại có cơ hội chạy đến cửa chúng ta khóc lóc?"
Minh Phỉ nhàn nhạt nói: "Sợ cái gì? Nhà ai không bán nô tỳ chứ? Mua vào bán ra là chuyện bình thường, cũng không phải nhị tiểu thư hay Tam Tiểu Thư tới cửa quỳ khóc cầu xin, để ý d/đ/l"q/đ đến bọn họ làm gì? Đóng cửa chặt lại là được. Nếu thật sự ầm ĩ tệ quá hãy để cho Tiết quản gia đi qua sát vách tìm Tam Tiểu Thư, bảo nàng dạy dỗ hạ nhân đừng không có quy củ như vậy." Tưởng làm như vậy thì bọn họ sẽ tới giúp một tay? Quả thật là chuyện cười!
Hoa ma ma đã nới với Tiết Minh Quý rồi, Tiết Minh Quý phái người qua nhắn lại ý tứ của Minh Phỉ, quả nhiên người quỳ khóc cầu xin ở cửa không còn nữa.
Ban đêm, có người báo lại: "Thật sự bán người, mới vừa rồi người môi giới đều dẫn tất cả đi. Có một số nhà chia lìa, khóc đến giống như cái gì vậy."
Liên tưởng đến nữ nhi chia cách của mình, Hoa ma ma hơi xúc động: "Đã sắp đến tết rồi, đâ phần người ta muốn bán người cũng sẽ để cho bọn họ ăn tết xong mới đi, Phương Hiển nhân từ. Vậy mà hôm nay không đợi qua tết đã vội bán người, vậy là bị ép đến thê thảm lắm sao?"
Hơn hai mươi người, ở lâu một ngày chính là một khoản chi tiêu không nhỏ. Trải qua mấy ngày nay, nhị phòng tiền bạc rơi rớt như nước chảy, cho dù đã thu hoạch vụ thu rồi nhưng vẫn không đủ xì, có thể không bán người sao? Minh Phỉ nhướng mày lên, "Đi mời Tiết tổng quản."
Người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, so với lúc mới tới thì Tiết Minh Quý đã mập hơn một vòng, người cũng trắng trẻo hơn rất nhiều, cười híp mắt chào hỏi Minh Phỉ: "Không biết nãi nãi có gì phân phó?"
Minh Phỉ mời hắn ngồi xuống, còn gọi là Kim Trâm rót trà cho hắn rồi mới hỏi: "Hình như thôn trang của chúng ta vẫn còn thiếu người?"
Tiết Minh Quý cười cười, nói: "Qủa thật là thiếu người."
Minh Phỉ nói: "Theo Tiết tổng quản, mấy người mà sát vách bán đi có thể dùng được không? Nếu được thì hãy chọn mấy người, tốt nhất là những người không có gia đình ấy."
Tiết Minh Quý cung kính nói: "Vậy tiểu nhân phải đi nói ngay với người môi giới, nếu có người không tệ thì giữ lại trước." Lập tức đi tìm người môi giới, giữ lại mấy người thông minh lanh lợi, ngày đó sẽ đưa đến thôn trang.
Sau khi Tiết Minh Quý đi rồi, Hoa ma ma đứng ở hành lang nhìn mưa rơi, nói: "Thời tiết vừa mưa là không ngớt. Nghe nói bên cạnh vẫn chưa thu hoạch lúa xong, còn có hơn phân nửa ở dưới ruộng, nếu trời vẫn không ngừng mưa chỉ sợ sẽ thua lỗ lớn."
Mấy ngày nay, nhị phòng đều tập trung tất cả lên người Cung Trung Tố và Cung Viễn Trật, không có ai để ý đến chuyện ở cửa hàng và thôn trang. Nhóm người quản lý ở thôn trang dĩ d/đ/l;q"d nhiên biết vụ mùa, nhưng mùa thu hoạch hàng năm đều mời người làm công ngắn hạn, cần tốn tiền, năm nay tiền lại chậm chạp không thấy phát xuống, dĩ nhiên cũng chậm trễ.
Nhà Vương Thiên Bảo an ủi nói: "May nhờ nãi an bài thỏa đáng, lúa nhà chúng ta cũng thu hoạch phơi xong rồi, nếu đụng phải thời tiết như vậy, làm sao có thể tốt? Cũng không phải là toi công bận rộn quanh năm suốt tháng rồi à?"
Đan Hà oán trách: "Mấy ngày trước Nãi nãi còn nói, mấy năm nay chúng ta đều ngắm trăng trên hồ ăn tết trung thu, năm nay trời mưa chắc là không thể ngắm trăng. Một đám người núp ở trong phòng ăn cơm rồi đi ngủ, thật là không thú vị."
Kim Trâm cười nói: "Ông trời không tốt, có thể làm gì?"
Bạch Lộ ôm cánh tay Hoa ma ma làm nũng: "Ma ma, người xem ngày mai có thể tạnh không?"
Hoa ma ma cười: "Ta cũng không phải là thiên sư, làm sao biết ngày có còn mưa hay không? Tiểu nha đầu cứ ham chơi như vậy? Nếu như ngươi thật sự muốn thì đi đốt hai nén hương đi, xem ông trời có nghe lời ngươi hay không."
Giữa lúc đang nói giỡ, Cung Viễn Hòa che một cái ô màu đen từ ngoài cửa viện đi tới, thấy mấy người đều ở trên hành lang ngắm mưa, cười nói: "Mưa này có gì để nhìn?"
Minh Phỉ tiến lên nhận lấy cái ô đưa cho Bạch Lộ, cùng hắn vào nhà: "Họ cũng nóng lòng mong đợi trời tạnh để ngày mai lên hồ ngắm trăng đấy. Sao lại về lúc này?"
Đan Hà rất có ánh mắt đưa khắn nóng tới.
Cung Viễn Hòa lau hai cái, cười nói: "Mười sáu người trong kinh sẽ đến, chỉ sợ ngày mai đến sắp tối ta mới có thể trở về, không thể ở cùng nàng, cho nên hôm nay cố ý trở về sớm chút để ở cùng nàng."
Minh Phỉ có chút thất vọng: "Vậy chàng không ở nhà ăn cơm?" Đây là tết Trung thu đầu tiên mà hắn và nàng cùng trải qua, nếu như không thể cùng nhau, thật là khiến người ta thất vọng.
Cung Viễn Hòa cởi đôi giày đã ướt đẫm xuống, đổi đôi giày thanh bố mà Minh Phỉ làm, cười kéo nàng qua, dịu dàng nói: "Sao lại không ăn? Nàng bận rộn lâu như vậy, bất kể như thế nào thì bữa cơm này ta đều phải ăn ở nhà. Chỉ có điều hơi muộn một chút, sợ nàng không đợi được."
Minh Phỉ cười nói: "Thiếp sẽ chờ. Cùng lắm thiếp ăn ít đồ ăn trước để lót bụng. Ngày mai chàng muốn ăn cái gì? Thiếp sẽ bảo bọn họ chuẩn bị trước, chàng cũng ăn lót bụng, đừng để bị đói."
"Chỉ cần nàng nhớ tới ta thì ăn cái gì cũng ngon." Cung Viễn Hòa thấy đôi mắt cười thành trăng rằm sáng của Minh Phỉ, bên trong tràn đầy vui sướng, ôm vai của nàng hôn mỗi bên một cái, mới nói: "Ta vừa lấy tin tức nhạc mẫu sai người đưa tới."
Tính tính toán toán hôm nay đã đi hơn hai mươi ngày, Minh Phỉ lơ đễnh: "Bọn họ đã đến rồi?"
Cung Viễn Hòa lắc đầu: "Vẫn chưa, bọn họ nán lại giữa đường."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Minh Phỉ khẩn trương, Trần thị đi theo chân thương đội, dù bà muốn ở lại thì thương đội cũng không đợi bà được, phải nán lại giữa đường tất nhiên là gặp chuyện lớn.
Cung Viễn Hòa thấy nàng khẩn trương, vội vuốt đầu vai của nàng nói: "Đừng hoảng sợ, bọn họ gặp phải giang phỉ(cướp trên sông), bây giờ đã không sao rồi." Thấy Minh Phỉ thở phào nhẹ nhõm, lại nói thêm một câu: "Tam ca của nàng chết rồi."
Đã là chuyện hơn mười ngày trước, lúc ấy thuyền đang đi trên sông, sắp bỏ thuyền đổi xe, tinh thần tất cả mọi người đều phấn chấn, ai ngờ đêm đó lại gặp phải sương mù, tiếp đó lại gặp giang phỉ. May mắn nhóm người Đặng Quan đã đi còn đường này lâu dài nên chuẩn bị rất đầy đủ, đúng lúc người lại nhiều tất nhiên không sợ hãi. Sau một cuộc đổ máu, cả hai phe đều có người bị thương. Trần thị, d/đ;lq"d Võ Sư Trần gia thuê và nhũ mẫu của Thái Quang Hoa đều bị thương, mà Thái Quang Nghi thì sau khi bị chém một đao liền rơi xuống sông, nhóm người Đặng Quan tìm ba bốn ngày, mới tìm được thi thể của hắn trên bãi sông hạ du cách một trăm dặm, đã bị ngâm nước đến hoàn toàn thay đổi. Xảy ra chuyện như vậy, đoàn người chỉ đành phải dừng lại, chờ quan phủ quyết định và xử lý hậu sự cho người chết.
Cuối cùng, Trần thị không ngừng cảm ơn Cung Viễn Hòa, nhờ có hắn tìm hai nữ tiêu sư này cho bọn họ, lại để cho họ đi theo đội tàu của Đặng Quan, nếu không thật thật sự phải chết trên sông, thành cô hồn dã quỷ rồi. Trong lời nói, không thiếu vẻ cảm kích và sợ hãi.
Minh Phỉ xem xong thư, không khỏi sợ hãi: "Vì sao lại có giang phỉ lớn mật như thế? Năm ngoái chúng ta đi vào kinh thành, trên đường về cũng hết sức an toàn." Chuyện như vậy ở thời kỳ thái bình coi như là chuyện lớn chứ? Nàng nghĩ lại, liền đóng miệng. Võ Sư bị thương không kỳ lạ, kỳ lạ là nhũ mẫu của Thái Quang Hoa cũng bị thương, mà chỉ riêng Thái Quang Nghi bị chết, đây cũng quá đúng dịp chứ?
Cung Viễn Hòa cười nhạt: "Đúng vậy, thật sự quá mức to gan lớn mật. Cho nên vận số của Tam ca nàng thật không tốt."
Minh Phỉ trầm mặc chốc lát, nói: "Quan phủ nơi đó không có ý kiến gì sao?"
Cung Viễn Hòa chau chau mày: "Ý kiến gì? Gởi một bản bố cáo, giang phỉ cả gan làm loạn, nhắc nhở khách thường phải kết bạn mà đi, chú ý an toàn. Sau đó sẽ báo cáo lên trên, chọn một thời cơ thích hợp trừ phiến loạn là được. Nàng đừng lo lắng, bây giờ bọn họ đã tiếp tục lên đường, bất kể như thế nào thì nhóm người Đặng Quân nhất định sẽ đưa bọn họ bình an đến Đăng Châu."
Minh Phỉ cau mày: "Thiếp phải nói tin tức này cho tổ tông."
Cung Viễn Hòa nói: "Chờ qua tết đã, ngày mai ta tự mình đi một chuyến, nàng hẹn Tam di nương cùng nhau đi thăm Nhị Di Nương một chút, về phần Minh Tư, thông báo cho Thiệu gia là được, nếu Thiệu Gia Kiện không nói cho nàng ta biết thì đó là chuyện nhà bọn họ."
"Vậy nhị ca của thiếp thì sao?"
Cung Viễn Hòa nói: "Mặc kệ hắn, Nhị Di Nương biết thì hắn cũng sẽ biết."
Minh Phỉ do dự một chút, giương mắt nhìn hắn: "Những người đó thật sự là giang phỉ? Đặng Quan thật sự là trà thương?"
Cung Viễn Hòa sững sờ, nhìn nàng từ từ để lộ nụ cười làm người ta an tâm: "Quan phủ đã ra bố cáo, thật sự là giang phỉ. Mà nhóm người Đặng Quan cũng thật sự là trà thương. Nàng nghĩ xem, xảy ra chuyện lớn như vậy, quan phủ nhất định phải tra rõ, không phải trà thương, không phải giang phỉ, có thể giấu giếm được đi không?"
Minh Phỉ nhìn chòng chọc hai mắt hắn, thở dài: "Chuyện lần này nhờ có chàng." Sau này Trần thị ngủ cũng phải an ổn mấy phần chứ?
Cung Viễn Hòa đè cánh tay của nàng, cười đến tự đắc: "Nói cái này thì khách khí rồi."