Minh Phỉ kinh ngạc nhìn cô gái đứng trước cửa, nếu không được báo trước là Tiêu Từ thì quả thật nàng không thể tin được nhìn nàng ấy, cô nương đứng trước mặt vừa gầy gò vừa tiều tụy khác hẳn với cô nương vui vẻ, rực rỡ, trò chuyện rất tự tin trước đây. Bây giờ, Tiêu Từ vẫn ăn mặc hoa lệ như vậy, nhưng bên cạnh lại có nhiều thêm mấy ma ma và nha hoàn, bộ dạng nghiêm túc này chẳng khác nào thê tử nhà người ta đến cửa làm khách, thật sự khiến người khác nghi ngờ.
Tiêu Từ thấy Minh Phỉ nhìn chăm chú thì thản nhiên cười cười nói: “Có phải cảm thấy ta thay đổi nên không nhận ra không?”
Minh Phỉ cười mời nàng đi vào nhà: “Có một chút, nhưng nếu nói dáng vẻ thay đổi thì chỉ sợ ta mới là người thay đổi nhiều hơn đấy.”
Ánh mắt Tiêu Từ lóe lên dừng trên bụng Minh Phỉ: “Vẫn chưa chúc mừng ngươi, đã mấy tháng rồi?”
Vẻ mặt Minh Phỉ không khỏi dịu dàng đặt nhẹ tay lên bụng mỉm cười: “Đã hơn năm tháng rồi, tiểu tử này thỉnh thoảng còn động đậy một chút rồi.”
“Nhất định ngươi rất vất vả phải không?” Tiêu Từ không khỏi hâm mộ nói, rồi tự nhủ thầm, bản thân mình còn lớn hơn Minh Phỉ nhưng người ta đã làm mẹ rồi, còn bản thân mình cái gì cũng không có.
“Cũng không vất vả gì, cơ thể ta rất tốt, hắn cũng rất ngoan, không hành hạ ta nhiều lắm.” Minh Phỉ kéo tay Tiêu Từ: “Đừng chỉ nói chuyện của ta thôi, không phải nói là tết năm nay sẽ trở về sao? Sao lại đi lâu như vậy? Còn gầy như vậy nữa? Ngươi không đến, Tống đạo trưởng và ta rất nhớ ngươi, khi Thanh muội muội đi lấy chồng cũng hỏi thăm ngươi trở về chưa để mời nhưng không thấy.”
Tiêu Từ ảm đạm nói: “Gia phụ bị bệnh nặng kéo dài, suýt chút nữa thì không qua khỏi. Ngươi cũng biết đấy, nhà ta chỉ có một mình ta, không có huynh trưởng hay đệ đệ có thể dựa vào. Vì vậy, có rất nhiều chuyện ta phải ra mặt xử lí nên kéo dài thời gian.”
Minh Phỉ nghe vậy thì nhất thời sửng sốt. Là một thương nhân giàu có nhưng không có nhi tử, chỉ có một nữ nhi chưa gả chồng, may mà nữ nhi này có thể duy trì gia nghiệp, nhưng một gia tộc như thế trong mắt người đời coi như là tuyệt hậu, những gia tộc khác dễ dàng gì bỏ qua cơ hội chèn ép chứ? Mặc dù Tiêu Từ nói rất nhẹ nhàng, thoải mái nhưng Minh Phỉ có thể tưởng tượng ra những khó khăn mà nàng ấy phải trải qua trong thời gian qua. Nghĩ vậy, Minh Phỉ đồng tình vỗ vỗ nhẹ lên tay Tiêu Từ: “Hôm nay lệnh đường đã khỏe lại chưa?”
Tiêu Từ vui vẻ cười nhưng vẫn than phiền: “Đã khỏe rồi, nếu không ta nào dám ra ngoài chứ? May mà đến mùa xuân năm nay lại chuyển biến tốt, nhưng sau khi trải qua chuyện này thì sau này mẫu thân và ta vẫn còn chịu khổ nhiều, lão nhân gia không còn nuông chìu ta nữa, không những vậy còn ép ta đi nhiều nơi hơn, ta bị ăn rất nhiều đau khổ, quả thật ông ấy không xem ta là nữ nhi mà!”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào phòng khách, sau khi phân chủ khách ngồi xuống, ma ma chỉ huy mấy nha hoàn mang trà, bánh ngọt và trái cây dâng lên, không đợi Minh Phỉ phân phó, mọi người đã xem Tiêu Từ là khách quý để đối đãi.
Minh Phỉ nhiệt tình mời Tiêu Từ ăn anh đào: “Đây là anh đào hái ở trang tử của hồi môn của ta đấy, là mới hái rất ngọt, lão đạo trưởng rất thích, mỗi ngày đều đòi phải ăn mới được, kể cả Thanh Hư không thích ăn trái cây nhưng bây giờ cũng thích ăn rồi. Ngươi nếm thử một chút đi, nếu thích thì ta sai người mang đến cho ngươi một ít.”
Tiêu Từ cầm quả anh đào lên cười nói: “Chỉ nhìn đã thấy ngon rồi.” Sau đó có vẻ do dự hỏi: “Dạo này lão đạo trưởng có khỏe không?”
Minh Phỉ nghe nàng ta hỏi vậy thì biết nàng còn chưa đến Nhật Khánh, trong lòng không khỏi âm thầm giật mình: “Khỏe lắm, chỉ là rất nhớ thương ngươi. Ta chuẩn bị mang cơm đến đó, nếu ngươi không làm gì thì chúng ta cùng đi?” Nàng vừa nói vừa cẩn thận dò xét vẻ mặt của Tiêu Từ.
Trong mắt Tiêu Từ lóe lên tia sáng nhưng ngay lập tức ảm đạm xuống, khẽ gật đầu buồn bã: “Ta vừa quay lại, có rất nhiều chuyện phải xử lí…”
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao? Ban đầu Tiêu Từ có tình cảm với Thanh Hư là thật sự, Minh Phỉ thấy rất rõ ràng. Theo lí ra, hơn nửa năm từ biệt thì khi mới trở lại Thủy Thành phủ, nàng ấy sẽ lập tức đến thăm Thanh Hư mới đúng, nhưng hình như nàng lại không đi, có vẻ cũng không có dự định sẽ đi, là vì cái gì chứ? Nhìn bộ dáng của nàng ta thì không có vẻ gì là thất vọng đối với Thanh Hư hoặc là Thanh Hư đã làm ra chuyện gì đó? Có lẽ vấn đề là chuyện từ nhà nàng ấy.
Rõ ràng là có ý với nhau nhưng bởi vì một ít chuyện mà lầm lỡ cả đời người, Minh Phỉ cảm thấy chuyện này không đáng giá chút nào liền cười nói: “Chuyện gì mà bận rộn như vậy? Sau đó về xử lí không được sao? Rất lâu rồi ta không có ra ngoài, bởi vì không có người đi theo, khó có được hôm nay có ngươi, ngươi đi cùng ta được không?” Thấy Tiêu Từ có vẻ muốn cự tuyệt, nàng cười đùa cợt nhã trêu: “Không phải vội vàng kiếm tiền sao? Ta đang có dự định muốn nhờ ngươi làm giúp một, hai bộ trang sức, coi như ngươi tiếp khách làm ăn không được à?”
Tiêu Từ bị ép buộc nên không có lý do gì để cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý: “Ngươi muốn làm trang sức gì? Có thể lấy cho ta xem trước được không?”
Minh Phỉ sẳng giọng: “Ngươi chẳng có thú vị gì cả, vừa mới nói đến chuyện làm ăn thì đã vội vàng vậy rồi. Không cần vội, chúng ta mang cơm đi trước đã, sau khi trở về ta lấy cho ngươi xem cũng không muộn.” Cũng không để cho người lấy đồ đến cho Tiêu Từ xem mà mở miệng phân phó phòng bếp dọn dẹp thức ăn rồi kêu người bên ngoài chuẩn bị xe ngựa.
Tiêu Từ có chút ngẩn ngơ, sau đó thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra sự kiên quyết.
Đợi đến Nhật Khánh, Tiêu Từ có chút chần chừ, Minh Phỉ thấy vậy nhưng làm sao có thể buông tha cho nàng ta chứ, vội vàng kéo tay nàng đi vào bên trong.
Vô Bờ thấy Tiêu Từ đến thì rất vui mừng chào hỏi: “Tiểu Tiêu, ngươi quay lại lúc nào thế?”
Tiêu Từ mỉm cười trả lời: “Ta mới vừa trở lại hôm qua. Tất cả mọi người vẫn khỏe chứ?”
Vô Bờ thao thao bất tuyệt nói: “Đều khỏe, đều khỏe cả. Mấy ngày nay lão đạo trưởng còn nhắc đến ngươi đấy, chúng ta đều cho rằng ngươi đến nơi khác làm ăn phát tài sẽ không còn trở lại đây nữa chứ!”
Tiêu Từ cười cười: “Không phải ta còn có một cửa hàng ở chỗ này sao? Sớm muộn gì cũng sẽ trở lại thôi.” Bọn họ vừa vui vẻ trò chuyện vừa đi về phía hậu viện, nàng không kìm lòng được nhìn xung quanh, thấy nơi đây vẫn yên tĩnh nhưng không gặp người muốn gặp thì không khỏi thất vọng: “Lão đạo trưởng đang làm gì?”
“Ông ấy đang ngủ, vẫn chưa dậy đâu.” Cửa chính ở hậu điện đột nhiên mở ra, Thanh Hư mặc một thân đạo bào màu xanh đứng ở cửa, ánh mắt nhìn Tiêu Từ hơi phức tạp rồi cười hỏi: “Sao ngươi lại thành cái bộ dáng này?”
Tiêu Từ yên lặng nhìn hắn, mắt đột nhiên đỏ hoe khẽ nghiêng sang một bên: “Người buôn bán không phải bộ dáng này thì còn bộ dáng gì nữa?”
Lời nói tràn ngập mùi thuốc súng. Minh Phỉ thấy Tiêu Từ nắm chặt nắm tay buông xuống hai bên hông, giật mình sực nhớ nãy giờ nàng vẫn nắm chặt tay nàng ấy liền vội vàng buông tay Tiêu Từ ra, sau đó để Kim Trâm đỡ đi vào bên trong: “Vô Bờ, giúp ta đỡ lão đạo trưởng ngồi dậy đi.”
Tiêu Từ thấy Minh Phỉ đi vào bên trong thì vội vàng ném Thanh Hư ở đó cũng bước nhanh về phía trước kéo tay Minh Phỉ: “Ta cùng với ngươi đi vào chào hỏi lão đạo trưởng.” Nàng hỏi Vô Bờ về chuyện của Tống đạo sĩ, mắt cũng không thèm liếc nhìn về phía Thanh Hư.
Thanh Hư âm thầm buồn bực, yên lặng đi theo phía sau bọn họ đi vào phòng khách, vừa đi vừa cau mày nhìn chằm chằm Tiêu Từ đang đi phía trước, Tiêu Từ chỉ có thể giả vờ làm như không thấy ánh mắt của hắn.
“Nha, rốt cuộc Tiêu nha đầu cũng nhớ đến lão già gần đất xa trời như ta rồi, thật không dễ dàng gì mà.” Tống đạo sĩ kéo lê chiếc giày, tựa người vào tiểu đạo đồng làm bộ dùng tay áo đưa lên mắt lau nước mắt mà căn bản không có giọt nước mắt nào chảy ra, đôi mắt già nua nhìn qua nhìn lại trên người Thanh Hư và Tiêu Từ, kín đáo nháy mắt với Minhh Phỉ.
Tiêu Từ đi nhanh tới trước đỡ ông nói: “Ta mới trở lại hôm qua thôi, thân thể của lão nhân gia có tốt không?”
“Vẫn còn tốt, còn có thể sống đến trăm tuổi.” Lời của Tống đạo sĩ nói ra không làm cho người ta kinh ngạc đến chết thì không ngừng.
Tiêu Từ sợ hãi nhảy dựng lên: “Nói linh tinh, lão nhân gia ngài lúc nào cũng thích đùa giỡn.”
Tống đạo sĩ nói: “Ta nói nghiêm túc đấy. Đến lúc đó ngươi còn phải đến cửa giúp ta khuyên nhủ đầu óc tiểu tử đáng chết kia đấy.”
Tiêu Từ quay đầu lại nhìn Thanh Hư, chỉ thấy mắt Thanh Hư đỏ lên thì hơi trầm tư rồi quay đầu lại tiếp tục cười đùa với Tống đạo sĩ.
Mấy người chỉ nói chuyện khoảng một khắc thì Tống đạo sĩ đã đuổi Minh Phỉ đi về: “Ngươi nhanh trở về đi, thân thể bất tiện còn muốn ra ngoài chạy loạn làm gì, có chuyện gì ta sẽ cho người tới gọi ngươi.”
Tiêu Tử đang cảm thấy đi về cũng không được mà ở lại cũng không hay, đột nhiên Thanh Hư bước đến: “Tiểu Tiêu, ta đã cho người đến cửa hàng ngươi mua dược liệu nhưng sao vẫn chưa thấy đưa tới?”
Tiêu Từ cúi thấp đầu: “Là do người nhà ta ngăn lại, chuyện này thật sự ta không thể giúp ngươi được, ta quên nói trước với ngươi.”
Nghe nàng nói vậy, mặt của Thanh Hư trở nên xanh mét, ánh mắt hận hận nhìn chằm chằm Tiêu Từ: “Ta một mực chờ đợi thuốc của ngươi, chuyện lớn như vậy làm sao ngươi có thể nói quên liền quên được?”
Tiêu Từ vô tình đáp lại: “Gần đây giao thông đường thủy hay đường bộ đều rất thuận tiện, cũng không chỉ có một mình nhà ta có dược liệu, mà mấy loại dược liệu ngươi muốn kia cũng không phải dược liệu trân quý gì, cửa hàng nào không mua được chứ? Ta còn tưởng rằng các ngươi đã đến mua ở cửa hàng khác rồi.”
Thanh Hư đen mặt nhẫn nhịn: “Con người của ta thứ khác không dám nói nhưng nhất định đã nói phải giữ lời. Nếu như vậy thì ngươi theo ta, ta tính toán tất cả tiền dược liệu trước kia mua trả tất cả cho ngươi.”
Tiêu Từ không đi lắc đầu: “Ta đã nói không cần rồi.”
Thanh Hư lạnh lùng: “Không phải ngươi nói không cần thì không cần được? Ngươi đã không muốn đến Nhật Khánh của chúng ta, ta cũng vậy, không dám không duyên cớ mà nợ ngươi một nhân tình lớn như vậy.”
Tiêu Từ cũng tức giận quát lên: “Ta nói không cần là không cần, chuyện này liên qua gì đến ngươi chứ? Chuyện này thì liên quan gì đến việc ta đến hay không đến Nhật Khánh?”
Tống đạo sĩ nháy mắt với Minh Phỉ nói nhỏ: “Xem kìa, xem kìa, lại cãi vả. Dù sao bây giờ ngươi cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, vậy đi, chúng ta đến bên kia để ta giúp ngươi bắt mạch một chút.”
Vừa dứt lời thì nghe Thanh Hư nhỏ giọng nói gì đó rồi Tiêu Từ lớn tiếng quát: “Ai cần ngươi lo! Ta không muốn miễn cưỡng người nào!” Nói rồi nàng thế nhưng mặc kệ Minh Phỉ sải bước đi nhanh ra ngoài.
Thanh Hư vội vàng đuổi theo, nhưng mới đi được hai bước thì đứng lại nhìn Minh Phỉ: “Người là do ngươi mang tới thì ngươi đi trông nom đi!”
Nha đầu kia đáng chết mà hắn cũng đáng ghét, Minh Phỉ nghiến răng nghiễn lợi nghĩ thầm, vì tính khí này mà khiến người ta chán ghét cả đời cũng đáng. Nhưng Minh Phỉ vẫn vội vàng bảo Kim Trâm chạy theo còn mình thì để Vân Cẩm từ từ rời đi sau.
Ở phía sau, Tống đạo sĩ mắng Thanh Hư: “Còn không mau đi thay quần áo?! Đã có ý định này thì tại sao không chịu nghe lời ta viết một bức thư qua hỏi một chút chứ?”
Thanh Hư nhỏ giọng nói gì đó nhưng Minh Phỉ không nghe rõ.
Đợi Minh Phỉ ra tới phòng ngoài thì Kim Trâm đã đuổi kịp ngăn Tiêu Từ lại, Tiêu Từ cúi đầu đứng dưới tàng cây quay lưng lại, hình như đang khóc. Minh Phỉ tiến lại gần nhẹ nhàng cầm tay của nàng ấy: “Ngươi cần gì phát giận với loại người như vậy chứ? Đi, chúng ta cùng đi về dùng cơm tối.”
Tiêu Từ khàn khàn giọng từ chối: “Để ngày khác đi, hôm nay ta còn có chuyện phải xử lí.”
Minh Phỉ đỡ đầu vai nàng cười nói: “Nếu ta nói cái tính khí kia của hắn khiến người ta chán ghét, nhưng lần này ngươi cũng không đúng, hắn là người nghiêm túc, không phải ngươi không biết, nếu ngươi đã không muốn bán dược liệu cho hắn thì ban đầu cũng không nên đồng ý với hắn.”
Tiêu Từ cố nén lệ nói: “Không phải là ta chán ghét hắn mà rõ ràng là do hắn ngứa mắt với ta…”
Khóe mắt Minh Phỉ quét nhìn Thanh Hư đã đổi một bộ trang phục bình thường đi ra ngoài liền cười đặt nhẹ tay lên vai Tiêu Từ nói: “Nếu như hắn chán ghét ngươi thì sao hắn lại phải đổi y phục rồi mới dám ra ngoài chứ?”