Minh Phỉ đi tới An Nhàn đường, thấy Cung nhị phu nhân đang bị ốm ngồi trên ghế ngồi chính giữa nhà, trên tay cầm cây quạt không buồn cử động, nửa điểm tinh thần cũng không có. Bà mặc bộ váy lụa màu xanh kiểu cách, khoác ngoài chiếc áo màu lưu ly, Thiệu đãi nãi nãi ngồi ở bên người bà ta, đang thao thao bất tuyệt nói chuyện với bà ta.
Minh Tư mặc một thân váy áo màu đỏ, trong tay cũng cầm chiếc quạt lụa giống Cung nhị phu nhân, mặt không thay đổi nhìn ngắm mỹ nhân đồ trên chiếc quạt lụa.
Cung Viễn Trật ngồi đối diện với Minh Tư, nét mặt buồn bã bưng ly trà, không biết suy nghĩ bay tới phương nào. Nghe nha hoàn thông truyền nói Minh Phỉ tới, trên vẻ mặt lộ ra ba phần ấm ức, luôn miệng sai người dâng trà cho Minh Phỉ. Cung nhị phu nhân quét ánh mắt nhìn Minh Phỉ, không vui hừ lạnh một tiếng.
Minh Phỉ làm như không thấy gì, vấn an rồi ngồi xuống, sau đó hỏi: “Tứ muội muội, đã lâu không gặp, có khỏe không?”
Minh Tư miễn cường trừng mí mắt, cười nhạt: “Đa tạ tam tỷ tỷ hỏi thăm, ta cũng không tồi. Còn tỷ tỷ thì sao?” Nhìn lướt qua Kim Trâm và Đan Hà đứng sau lưng Minh Phỉ, sắc mặt rất khó coi.
“Ta cũng vậy thôi. Hôm qua, tiễn mẫu thân và ca ca đi Đăng Châu nhưng không thấy muội, ta còn đang suy nghĩ có nên cho người đến hỏi thăm xem thử muội có chuyện gì không, không ngờ hôm nay muội đã tới a.” Minh Phỉ biết vì sao Minh Tư không vui, nàng vừa tiến vào đã thấy Địch Nhi chải đầu theo kiểu phụ nhân đứng phía sau Minh Tư, có lẽ đã trở thành nhà hoàn thông phòng rồi.
Liên tưởng đến kỹ nữ Dương gia kia, nhìn kĩ lại Địch Nhi một chút, mới qua tân hôn khoảng hai tháng, cũng đã đến trình độ này, cho dù khi đó hồ đồ đi cùng Minh Tư đến Thái gia bị mất mặt nhưng Minh Phỉ cũng thấy Thiệu Giác Thiệu ngũ thật sự rất không cho Minh Tư chút mặt mũi nào.
Nhắc tới chuyện hôm qua, Minh Tư khẽ trầm mặt xuống, không có lên tiếng.
Sắc mặt Thiệu đại nãi nãi rất vui mừng nói: “Hôm qua thực sự là vì nàng đột nhiên ngất xỉu, dọa mọi người hốt hoảng, vội vàng đi mời đại phu, lại chẩn ra hỉ mạch, khiến cả nhà đã vội lại càng loạn hơn, vì vậy nên không có đi đưa tiễn người. Tình thế bất đắc dĩ, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy có lẽ thân gia cũng sẽ không trách tội.”
“Đương nhiên mẫu thân sẽ không trách tội, đây đều là chuyện ngoài ý muốn.” Trên khuôn mặt của Minh Phỉ là nụ cười vui mừng: “Chúc mừng muội muội, lát nữa ta sẽ sai người tặng quà sang.” Rồi lại giận trách: “Nếu thân thể không tốt, nên nằm nghỉ ngơi, sao còn phải ra cửa làm gì? Cẩn thận kẻo động thai khí.”
Lời này nghe vào tai người Thiệu gia giống như là người Thiệu gia không đau lòng chút nào vậy, Thiệu đại nãi nãi liếc nhìn bụng Minh Phỉ cười nói: “Là vì nàng nghe nói dượng xảy ra chuyện, lại lo lắng một mình ta đi không có bạn, nên đi cùng với ta tới. Lại nói, nãi nãi còn thành hôn trước cả ngũ thiếu nãi nãi của chúng ta, sao đến giờ còn không…”
Trên khuôn mặt Minh Tư lộ ra nụ cười từ nội tâm, nhưng bề ngoài thì như xấu hổ nhìn Thiệu đại nãi nãi: “Nương…”
Mặc dù Thiệu đại nãi nãi đang cười nhưng lại cười đến cực kì nhạt. Minh Phỉ cũng cười nhạt: “Không phải ai cũng có vận khí tốt như tứ muội muội đâu.”
Minh Tư đang cười làm nũng nghe vậy sắc mặt đang vui mừng lập tức biến mất không còn sót lại chút gì, quét ánh mắt nhìn Minh Phỉ, cầm chiếc quạt lên phe phẩy mấy cái, nhàn nhạt nói: “Đúng là vận khí của ta thật không tệ.”
Rõ ràng là nói chuyện nhà của mình, thế nhưng họ lại nói cái gì hỉ mạch rồi vận số tốt, Cung nhị phu nhân không nhịn được, hỏi Minh Phỉ: “Chuyện của lão gia, các ngươi nghĩ sao?”
Minh Phỉ nhìn sang Cung Viễn Trật, chỉ thấy trên mặt hắn là vẻ bất đắc dĩ, vội nói: “Thím chớ vội, Viễn Hòa đã đi ra ngoài hỏi thăm tin tức rồi.”
Cung nhị phu nhân đùng đùng nổi giận: “Làm sao không vội được? Xảy ra chuyện lớn như vậy, thế nhưng lại không đến nói cho ta biết một tiếng, nếu không phải cữu mẫu ngươi đến báo, ta còn không biết chút gì!” Vừa nói vừa mạnh mẽ trừng mắt nhìn Cung Viễn Trật.
Thiệu đại nãi nãi uống một ngụm trà, rồi lấy khăn ra lau miệng, làm bộ nói: “Đại nãi nãi, theo lý ta không nên lắm mồm, nhưng chuyện lớn như vậy, các ngươi cũng nên nói cho thím các ngươi một tiếng mới phải, sao lại mặc kệ như vậy, đó cũng là phụ thân ruột thịt của các ngươi mà. Dù trong lòng các ngươi có bao nhiêu oán hận, cũng không nên phát giận vào lúc này. Trưởng bối trong nhà xảy ra chuyện, các ngươi là tiểu bối cũng không thể gặp chuyện tốt, không phải sao? Dưới bóng cây đại thụ thì chỗ nào cũng mát, vì có cậu ở phía trên che chở, đường làm quan của đại công tử cũng dễ dàng, thuận lợi hơn nhiều, ngươi nói xem chuyện này có nên trông nom không?”
Bà ta nói một câu thì sắc mặt của Cung nhị phu nhân liền khó coi hơn một phần, hung tợn nhìn chằm chằm Minh Phỉ: “Đừng tưởng rằng đã phân chia sản nghiệp xong thì có thể thanh toán đầy đủ hết rồi, dầu gì đó cũng là cha ruột của hắn, nếu hắn mặc kệ thì cũng bị mang tiếng là bất hiếu!”
Minh Phỉ lẳng lặng nghe các nàng nói xong mới ung dung nói: “Không biết sao Thiệu đại nãi nãi lại biết trong lòng chúng ta có oán hận mà không chịu trông nôm chuyện này vậy?”
Thiệu đại nãi nãi tự đắc cười một tiếng: “Nếu đại gia và đại nãi nãi chịu trông nôm thì tốt rồi!” Rồi quay đầu nhìn về phía Cung nhị phu nhân nói: “Cô nãi nãi, lúc này ngươi đã yên tâm rồi nha, không phải mới vừa rồi ngươi nói với ta là bọn họ không chịu quan tâm đó sao, bây giờ thì nghe thấy rồi chứ? Bọn họ không thể không trông nôm được! Ta đã nói rồi, là người một nhà thì làm sao có thể mặc kệ được chứ?”
Nói ngược nói xuôi, thành người thành quỷ gì cũng là bà ta nói, Cung Viễn Trật nghe vậy không nhịn được liếc mắt nói: “Nương, đại ca và đại tẩu chưa bao giờ nói sẽ mặc kệ chuyện này. Chỉ nói là phải lên kế hoạch cẩn thận thôi.”
Cung nhị phu nhân nhìn Minh Phỉ: “Tốt nhất là các ngươi nên hiểu được lợi hại, ta và đại cữu mẫu ngươi đã thương lượng qua, ông ngoại ngươi không phải cũng là quan Ngự sử sao? Còn có vị kia Thái Phó kia nữa. Đại cữu mẫu đã nói, Hồng tri phủ nhận sẽ giúp việc này, trước hết, tối nay các ngươi đưa cho Hồng tri phủ một vạn lượng bạc, xin hắn giúp chúng ta chứng thực xem thử những chuyện kia là thật hay giả, rồi sau đó viết thư cho ông ngoại và phụ thân ngươi, xin bọn họ giúp một tay.”
Nghe vậy, khóe miệng của Minh Tư cong lên, buồn cười nhìn Minh Phỉ xem thử nàng ta đối phó thế nào. Minh Phỉ ngạc nhiên và cảm động vô cùng nói: “Thì ra là Hồng tri phủ đã nói với đại cữu mẫu như vậy, nếu như Hồng tri phủ đã quan tâm cha chồng như thế thì chúng ta nên hảo hảo cảm ơn mới đúng.”
Quả nhiên lại thấy Cung nhị phu nhân tự đắc cười một tiếng nói: “Tri phủ phu nhân là một người chân thực lại nhiệt tình, biết chúng ta gặp chuyện cho nên cố ý phái quản gia đến nói với chúng ta là bọn họ có thể giúp chúng ta chuyện này.”
Minh Phỉ nghe thế không khỏi xì mũi coi thường, loại người như Hồng phu nhân kia, nàng tặng lễ hai đóa Hoa Đô, bà ta chỉ tặng lại hai con kim trâm, như vậy thì làm sao có thể trắng trợn phái người đến nói qua loại chuyện này? Nàng đoán là người Hồng gia thông qua một chút phương thức cố ý tiết lộ tin tức này ra ngoài, ra ám hiệu cho chi thứ hai bọn họ đi tìm cách, nhưng nàng cũng không tin Hồng gia sẽ dùng phương thức ngu xuẩn như vậy để yêu cầu đòi tiền. Đây hơn phân nửa là do người Thiệu gia nghĩ ra rồi nói, dù sao cũng không phải bạc của bọn chúng, nếu Cung Trung Tố có chuyện gì xui xẻo thì đối với bọn họ cũng không có chỗ nào tốt, không bằng mượn cơ hội lấy lòng một tri phủ gia.
Đương nhiên, Cung nhị phu nhân nhân cơ hội này bắt đại phòng đưa bạc ra, thấy đề tài muốn chuyển hướng thì vội vàng níu lấy không buông: “Có nghe thấy không? Trước hết, tối hôm nay đưa bạc qua, nhớ, không thể cầm ngân lượng mà phải là ngân phiếu mới được. Ta sẽ lập tức viết thư.”
Cung Viễn Trật thấy khó có được thông minh một lần: “Nương, vậy ta đi lấy ngân phiếu đưa cho đại tẩu?”
Cung nhị phu nhân trừng mắt: “Chúng ta làm gì còn bạc nữa? Không phải lần trước bọn họ đã lấy hết rồi sao? Còn dư lại một ít, đó là bạc mà cữu cữu ngươi nợ vẫn còn chưa trả lại. Các ngươi cũng không thể vì thấy chuyện này cần bạc mà không lấy bạc ra đúng không, đó cũng là phụ thân ruột thịt của các ngươi đấy, vì vậy cũng nên toàn lực mà xuất bạc ra chứ?”
“Còn phải để ta nói bao nhiêu lần nữa? Chúng ta không có nợ bạc tiền gì của ngươi cả!” Nghe Cung nhị phu nhân lại kéo tới sổ nợ của nhà mình, Thiệu đại nãi nãi lập tức lạnh mặt xuống. Nghĩ thầm, ta giúp ngươi đào bạc của đại phòng, làm sao ngươi cứ níu lấy chúng ta không buông vậy chứ?
Cung nhị phu nhân lại thấy bà ta phủ nhận, gấp đến độ lại muốn cùng bà ta lý luận một phen. Nhưng Cung Viễn Trật vội vàng ngăn lại, lập tức nháy mắt liền mấy cai, ý bảo trọng điểm không phải là chuyện này, Cung nhị phu nhân thấy vậy mới hầm hừ nhịn cục tức xuống.
Minh Phỉ cũng lười lý luận với Cung nhị phu nhân trước mặt Minh Tư, chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Thím, dĩ nhiên thư là phải viết rồi, nhưng đưa bạc thì không được. Đây là hối lộ mệnh quan triều đình, ta nghe người ta nói, nếu làm như vậy không những mang phiền toái đến cho Hồng đại nhân Hồng tri phủ mà chúng ta cũng không thoát khỏi liên quan đến.” Nàng cho là lúc đầu Trần thị hối lộ như vậy là dễ dàng sao? Thật may là Trần thị thông minh, biết nàng không thể dính thứ này vào được, đã sớm tìm cơ hội biếu lễ vật tìm đường lui.
Thiệu đại nãi nãi nói: “Đại nãi nãi, nhà chúng ta là làm ăn buôn bán, chuyện này chúng ta cũng biết đến. Tiền này cũng không phải là đưa cho Hồng đại nhân Hồng tri phủ, chỉ là xin hắn giúp một tay, như thế nào sẽ gây ra phiền toái cho hắn chứ? Nhà các ngươi ít người, giữ nhiều bạc như vậy làm cái gì? Bạc có nhiều hơn nữa cũng vô ích, mà phụ thân cũng chỉ có một thôi.” Đây là bà nhất định muốn lấy bạc từ đại phòng, nếu không Cung nhị phu nhân lại cứ muốn níu chặt lấy bà ta không thả như thế thì thật là phiền toái.
“Nhưng ta lại rất nhát gan, chuyện này ta không dám làm. Đại cữu mẫu kiến thức uyên bác, nếu vậy thì không bằng chuyện này để đại cữu và đại cữu mẫu ra mặt giúp, sau đó tốn bao nhiêu bạc chúng ta cùng tính toán sòng phẳng, như thế nào?” Minh Phỉ miễn cưỡng phe phẩy chiếc quạt trên tay, mỉm cười liếc mắt nhìn về phía Thiệu đại nãi nãi.
Thiệu đại nãi nãi nghẹn lời, nếu đã chi bạc ra sao còn có thể lấy trở về được nữa chứ? Đây không phải là nàng ta nói mình làm chuyện ngu sao? Vì vậy nên giọng điệu không tốt nói: “Dù sao chúng ta cũng không phải là người trong nhà, còn là nhà buôn bán, bình thường không tiện đi lại với phủ nha, loại chuyện như vậy làm sao có thể thay các ngươi ra mặt được chứ? Đại công tử là người quan trường đi lại với nhau không phải là tiện nhất sao?”
Minh Phỉ cười khẽ một tiếng, dùng chiếc quạt che miệng lại nói: “Đại cữu mẫu nói rất đúng, là do ta thiếu suy tính rồi. Khó có được cữu cữu và mợ thân thiết như vậy, lại mặc kệ hiềm khích lúc trước, lúc nào cũng tưởng nhớ chúng ta, thím và các đệ đệ muội muội thật đúng là có phúc khí quá đi.”
Cung nhị phu nhân và Cung Viễn Trật nghe vậy sắc mặt rất khó coi. Cung Viễn trật đứng lên nói: “Nếu đại ca đã nói chuyện này hắn sẽ đi làm, vậy thì chúng ta cũng không cần ở phía sau nghĩ kế lung tung. Cữu mẫu và ngũ biểu tẩu khó có dịp đến đây, có muốn ở lại dùng cơm tối không?”
Cung nhị phu nhân kéo bà ta lại: “Tẩu tẩu, hôm nay nhà chúng ta gặp đại nạn, các ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu chứ? Nếu như không trả bạc cho chúng ta, nếu lão gia nhà ta gặp chuyện không may, ta liền treo cổ trước cửa nhà các ngươi để nói cho tất cả mọi người ở Thủy Thành phủ này là các ngươi bức tử ta!”
Thiệu đại nãi nãi thừa biết bà ta chỉ hù dọa thôi chứ đời nào dám nói chân tướng ra ngoài, thứ hai là trong tay bà ta không có biên lai làm bằng chứng gì cả nên nhíu mày vung tay của bà ta ra: “Ngươi lại nói hồ đồ cái gì vậy! Ta đã nói với ngươi không biết bao nhiêu lần rồi, ta không có nợ tiền ngươi! Nếu không thì ngươi cứ cầm giấy vay nợ đưa ra đây? Có phải ngươi không ngại lần trước ngươi làm nương tức khí sinh bệnh nằm liệt giường à? Ta tới đây là vì nghĩ ngươi là người một nhà, tới để mật báo, thay ngươi nghĩ kế sách chu toàn, sao trong nháy mắt ngươi lại tráo trở lật lọng như vậy chứ?”
Thừa dịp hai người này dây dưa không dứt, Minh Phỉ ngoắc tay Địch Nhi lại gần, ở trước mặt Minh Tư lấy ra hai thỏi bạc đưa cho nàng rồi thân thiết cười nói: “Nãi nãi các ngươi có hỉ, ngươi phải ở bên hầu hạ cẩn thận nha.”
Địch Nhi hoang mang sợ hãi nhìn về phía Minh Tư, nhận cũng không được mà không nhận cũng không xong, Minh Tư thấy vậy khuôn mặt âm trầm nói: “Phục vụ ta vốn là bổn phận của nàng! Chẳng lẽ không có tiền thưởng thì nàng không cần phục vụ ta tốt saao?” Ngoái đầu nhìn lại Minh Phỉ: “Tam tỷ tỷ có nhiều tiền không để làm gì, không ngại giữ lại tính toán thế nào để cầm đi cứu dượng đi! Nếu tam tỷ phu không cẩn thận bị dính líu đến, vậy coi như không xong rồi! Có lẽ đến lúc đó bạc này còn có thể để mua chút thức ăn cũng được.”
“Muội muội không hổ là người từng trải, suy tính mọi chuyện thật chu đáo.” Minh Phỉ cười nhẹ một tiếng thu hồi bạc lại, không rảnh để ý đến. Cũng không quản Cung nhị phu nhân và Thiệu đại nãi nãi dây dưa như thế nào, cũng mặc kệ sắc mặt Minh Tư khó coi ra sao, tóm lại không liên quan đến nàng nên nàng lên tiếng chào Cung Viễn Trật rồi tự động rời đi.