Sau bữa cơm tối, quả nhiên Cung Trung Tố giữ Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa lại nói chuyện: “Ta đã nghe Chu di nương nói, các ngươi đã tìm cho Nghiên Bích một mối hôn sự tốt?”
Cung Viễn Hòa không đợi Minh Phỉ nói đã giành nói trước: “Nói ra thật xấu hổ, sau khi trải qua chuyện của Nhị muội muội và Phương gia, Nhị muội đã bị bệnh nặng. Di nương tới tìm chúng ta nhờ tìm cách, nhờ chúng ta vì Nhị muội muội mà tìm một người thích hợp khác. Mặc dù chúng ta cũng ghi nhớ trong lòng nhưng lại xảy ra nhiều chuyện liên tiếp, từ chuyện của phụ thân còn có chuyện của nhị đệ nữa, ta không rảnh để lo những chuyện khác.”
Cung Trung Tố đạm mạc quét ánh nhìn về phía Cung nhị phu nhân, Cung nhị phu nhân né tránh ánh nhìn của hắn, cúi đầu lo lắng vò chặt chiếc khăn trong tay.
Chuyện xảy ra liên quan đến hôn sự của hai nữ nhi, hôn sự của hai nữ nhi đều do hai người một thê một thiếp này giở trò mà bị hủy. Sắc mặt Cung Trung Tố thật không dễ nhìn, nhìn về phía Cung nhị phu nhân và Chu di nương, lúc này sắc mặt của bọn họ cũng không tốt chút nào. Hắn trầm mặc nâng chung trà lên, nhưng nhìn xuống, trong chung trà không còn trà, Minh Phỉ lanh tay lẹ mắt châm thêm nước trà cho hắn.
Cung Trung Tố uống một ngụm trà rồi mới thở dài một hơi: “Chuyện đệ đệ và muội muội ngươi, các ngươi nên giúp đỡ hỏi thăm một chút. Tìm những người có tài sản nhưng phải là người trong sạch, nhân phẩm thuần lương.”
“Vâng.” Cung Viễn Hòa rất sảng khoái nhận lời, mắt cũng không chớp lập tức nhắc tới một gia đình: “Ở thành Nam có đại tiểu thư Trầm gia, nghe nói tướng mạo đoan trang, còn tinh thông sử sách, mười tuổi đã mất mẫu thân, liền bắt đầu quản gia, trên hiếu thuận với ông bà lớn tuổi và phụ thân bị bênh nặng, dưới thì chăm lo cho đệ muội còn nhỏ, có thể thấy là người hiền thục, rất được mọi người khen ngợi. Con cho là có thể lương phối với nhị đệ, nếu phụ thân không ngại thì mời người thăm hỏi một chút.
Cung Viễn Trật nghe vậy đỏ mặt, cúi thấp đầu không nói lời nào. Cô nương này nghe nói có thể tự mình quán xuyến tất cả chuyện trong gia đình từ rất nhỏ.
Cung nhị phu nhân hơi trầm ngâm, lắc đầu như trống bỏi: “Phải không, phải không, nữ nhi con nhà một tú tài nghèo kiết xác, ai sẽ để ý tới chứ, hơn nữa, vừa không có mẹ chắc hẳn cũng không có ai dạy quy củ…”
Lời bà còn chưa dứt, Cung Trung Tố đã trừng mắt, vỗ bàn thật mạnh: “Câm miệng! Ngươi thì biết cái gì?! Ngươi không nói lời nào cũng không ai nói ngươi câm!” Vừa quát vừa gắt gao nhìn chằm chằm Cung nhị phu nhân, một bộ hận không thể lột da mặt bà ta ra.
Cung nhị phu nhân bị quát giật mình càng co rụt người lại, len lén sờ lên mặt mình, không dám nói nữa, chỉ tức giận bất bình nhìn Cung Viễn Hòa. Ngày trước, mặc dù cũng có chuyện không nhịn được nhưng dù phản đối gì thì Cung Trung Tố cũng chưa bao giờ động thủ đánh nàng, tối hôm qua thế nhưng còn đánh bà… Còn uy hiếp đuổi bà ra ngoài.
Chu di nương cúi thấp đầu u oán nhìn Minh Phỉ. Ý là, cô nương kia cực kì thích hợp với Cung Viễn Khoa của bà, tại sao không giữ lại cho bà chứ?
Sau khi Cung Trung Tố phát giận xong, liếc mắt nhìn biểu tình mấy nhi tử, nữ nhi như những bóng ma đứng trong bóng tối, suy yếu thở dài, vẻ mặt ôn hòa nhìn Minh Phỉ: “Ta nghe nói, ban đầu, ở kinh thành, Tam ca ngươi tìm tiên sinh đến dạy học cho ngươi phải không?”
Minh Phỉ gật đầu: “Vâng, đúng vậy ạ.”
Cung Trung Tố gần như lấy lòng nói: “Trong thời gian này, nhị đệ ngươi đã chậm rất nhiều bài tập, trong nhà lại xảy ra rất nhiều chuyện, để hắn tiếp tục đi học cũng không ổn, ta muốn định cho hắn một cửa hôn sự trước, sau đó để hắn lên kinh thành, để hắn an tâm đi học.”
Cung Viễn Trật hơi khiếp sợ nhìn Minh Phỉ, Minh Phỉ cười nói: “Con dâu sẽ viết cho huynh trưởng một lá thư, xin huynh trưởng nghĩ cách, nhất định sẽ tìm cho nhị đệ một tiên sinh tốt.”
Ánh mắt Cung Viễn Trật lập tức trở nên trong suốt, vui mừng lôi kéo tay áo Cung Viễn Hòa.
Quả nhiên khi cha trở về, mọi thứ đều rất tốt, rốt cuộc cũng không cần nhìn những chuyện khiến hắn sốt ruột nữa. Nhìn thấy nụ cười ngây thơ của hắn, ánh mắt tin cậy, Cung Viễn Hòa bất đắc dĩ thở dài vỗ nhẹ đầu vai hắn một cái.
Cung Trung Tố giữ lại Cung Viễn Hòa, thương lượng với hắn chuyện viết đơn kiện Hồng tri phủ.
Minh Phỉ trở về tắm rửa xong xuôi, cầm cuốn tiểu thuyết Thái Quang Đình gởi từ kinh thành đến nằm trên giường êm vừa gẩy gẩy tóc vừa đọc sách, Bạch Lộ ở một bên cầm cây quạt quạt tóc cho nàng. Không biết qua bao lâu, ánh nến lay nhẹ, Minh Phỉ ngáp một cái cũng không quay đầu lại hỏi: “Tay ngươi mỏi rồi sao? Đổi người kêu Đan Hà đi vào đi? Đại gia đã trở về chưa? Nói với người khác cầm đèn lồng đi đón.”
Đợi hồi lâu nhưng không nghe thấy tiếng Bạch Lộ trả lời, nàng chỏi người lên, quay đầu lại, lại thấy Cung Viễn Hòa ngồi trên ghế con, mỉm cười nhìn nàng.
“Chàng về khi nào? Một tiếng thở cũng không có.” Minh Phỉ dùng quyển sách đánh nhẹ lên người hắn.
Cung Viễn Hòa sờ lên đầu nàng, cảm thấy không còn sớm nữa, đứng dậy ngồi lên giường êm, ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói: “Ta với nàng đi Phủ Minh một chuyến được không?”
Minh Phỉ căn bản không tin vào tai mình: “Chàng đừng nói giỡn, chàng làm gì có thời gian theo ta đi Phủ Minh chứ?” Khâm sai đang tra án, ở Thủy Thành phủ này những ai có cấp bậc lớn một chút cũng bị tra đến, suốt ngày làm chân chạy việc chính là những tiểu quan như Cung Viễn Hòa. Trong hoàn cảnh này, làm sao hắn có thể có thời gian đi được?
Cung Viễn Hòa nói: “Là thật. Phạm vi tra án của Khâm sai đại nhân càng lúc càng lớn, ta không muốn bị cuốn vào. Tin tức truyền đến Phủ Minh, vào hai ngày trước, một muối khóa tư nhân chết, nghe nói là vì say rượu mà ngã chết.” Thủy Thành phủ chỉ là một đầu mối nhỏ, mấu chốt vẫn là ở Phủ Minh. Cứ như vậy mở rộng ra, chắc chắn sẽ trở thành một trận động long trời lở đất.
Đột nhiên Minh Phỉ có chút hoảng hốt. Nàng ôm lấy hông hắn, lẩm bẩm: “Ta có chút sợ.”
Cung Viễn Hòa cười vỗ vỗ nhẹ lên lưng nàng trấn an: “Không có chuyện gì, nước trong quá ắt không có cá, cũng sẽ không tới trình độ đó đâu. Hình như nhà của nàng cũng không phải giàu có gì, đại khái phụ thân nàng cũng không có lá gan lớn như vậy, nhiều nhất cũng chỉ có tội biết chuyện mà không báo, còn ta thì chỉ là một tiểu nhân vật, chỉ cần tránh mặt đi, chuyện tốt chuyện xấu cũng sẽ không rơi xuống đầu ta được. Ta chỉ nghĩ cũng không cần đếm xỉa đến chuyện gì, lúc này đi Phủ Minh là thỏa đáng nhất.”
Cũng không biết Cung Viễn Hòa dùng cách gì, quả nhiên phủ nha thả người, hai ngày sau, Minh Phỉ và hắn lên thuyền đi Phủ Minh. Đi thuyền đến Phủ Minh cũng không tính là quá xa, thuyền chạy một ngày một đêm liền tới. Vì vậy nhà thuyền chia làm hai nhóm người, một nhóm ban ngày, một nhóm ba đêm chia nhau chèo thuyền.
Vào đêm, nghe tiếng sóng vỗ ngoài mạn thuyền, thuyền lúc ẩn lúc hiện, mí mắt Minh Phỉ trầm trầm, nằm lỳ trên giường, một chút cũng không muốn động.
“Tỉnh, nàng còn nhớ chuyện trước kia ta và nàng cũng ngồi chung trên thuyền không?” Cung Viễn Hòa có vẻ hết sức hưng phấn, lấy ngọn tóc gãi gãi tai nàng, một lát thì thổi nhẹ lông mi nàng, một lát lại đi gãi gãi bàn chân của nàng.
Không chịu được bị hắn quấy rầy, Minh Phỉ lật người đè lên người hắn, dùng sức cù vào nách hắn: “Chàng thật đáng ghét.”
Cung Viễn Hòa cười to: “Chớ cù nữa, tiểu nương tử thật không nghiêm chỉnh gì cả, thuyền cũng bị nàng lắc lư!”
Minh Phỉ đỏ mặt che miệng hắn: “Chàng lớn tiếng một chút, tốt nhất là để cho người khác nghe, dù sao ta cũng là thê tử của chàng, có vứt đi cũng là vứt đi mặt mũi của chàng thôi.”
“Sợ cái gì? Vào lúc này tất cả mọi người đều ngủ say hết rồi.” Cung Viễn Hòa cười hắc hắc, nhẹ nhàng ôm eo nàng: “Nàng chưa từng đi qua con đường này, để ta dẫn nàng ra ngoài xem phong cảnh. Vào lúc này, thuyền chuẩn bị đến nơi giống như hai cái vỏ trai áp lại …, ban đêm nhìn cực kì giống, khi đó, ta và ca ca nàng đi ngang nơi này, mỗi người còn là một bài thơ đấy.”
Mới vừa ra đến khoang ngoài, một trận gió lạnh thổi đến, Minh Phỉ kéo chặt áo choàng trên người, giương mắt lên nhìn, quả nhiên thấy trên mặt sông cách đó không xa, dưới ánh sao hiện lên ngọn núi như hình bán nguyệt, chẳng khác gì như hai nửa vỏ trai hợp lại, mặt sông rộng đột nhiên hẹp lại, giống như hình chiếc thuyền, chỉ có thể chứa được hai chiếc thuyền song song đi qua.
“Nàng thấy có giống không?” Cung Viễn Hòa chỉ tay về nơi xa, “Bên kia, đá ngầm rất nhiều, thật may hôm nay có ánh trăng chiếu sáng rất rõ.”
Minh Phỉ gật đầu: “Qủa nhiên là rất giống.”
Chợt nghe trên mặt sông có tiếng nước chảy, có một chiếc thuyền đang chèo rất nhanh với ý định vượt qua thuyền bọn họ. Nhìn qua, có vẻ là bọn họ muốn vượt qua chỗ hẹp trước bọn họ.
Khi hai thuyền lướt qua nhau, mượn ánh sáng của chuỗi đèn lồng treo trên mũi thuyền, Minh Phỉ nhìn thấy một người đứng thẳng trên thuyền chính là Song Phúc, chính là người lần trước đến nhà nàng uống rượu say khước, nàng kéo nhẹ tay áo Cung Viễn Hòa, ý bảo hắn nhìn bên thuyền kia.
Song Phúc cũng nhìn sang, chống lại ánh mắt của Cung Viễn Hòa, đột nhiên “Phi” một tiếng rồi xoay người đi vào khoang thuyền.
Minh Phỉ hơi ngạc nhiên nhỏ giọng hỏi: “Có phải chàng đã làm gì đắc tội hắn phải không? Sao hắn lại có thái độ như thế chứ?
“Ai biết được?” Tâm tình Cung Viễn Hòa không bị ảnh hưởng gì: “Đợi lát nữa khi thuyền vào đến hẻm động, ở bên trong động ngắm những vì sao trên bầu trời kia sẽ có một loại cảm giác rất đặc biệt.”
Lúc này, thuyền của Song Phúc đã đi vào trong động, thuyền Minh Phỉ cẩn thận đi theo phía sau nó, chậm rãi đi về phía trước. Ước chừng thời gian uống một tách trà, Cung Viễn Hòa kéo nhẹ tay Minh Phỉ chỉ tay lên trời cao: “Ngẩng đầu nhìn lên trên xem.”
Minh Phỉ ngước cổ nhìn lên bầu trời, chỉ mới nhìn thoáng qua đã cảm thấy hít thở không thông, cũng không thể hình dung xung quanh như thế nào, từ nơi này nhìn lên, bầu trời đêm cực kì yên tĩnh, bầu trời đầy sao đến nỗi cảm giác có thể đưa tay ra là chạm đến được.
Cung Viễn Hòa cười khẽ: “Nàng thấy như thế nào? Ta không có lừa nàng đúng không?”
“Ngươi lại dẫn người đến ngắm sao hả?” Giọng nói thanh thúy của một nữ nhân từ nơi không xa truyền đến, Minh Phỉ nhìn lại chỉ thấy một nữ nhân trẻ tuổi mặc y phục đen đang đứng ở phía đuôi thuyền đi trước, nữ nhân đó đang khẽ cười duyên. Thấy Minh Phỉ nhìn sang nàng, nàng ta có vẻ tức giận và khẽ mỉm cười.
Cung Viễn Hòa nhìn về phía nàng kia cười ôm quyền: “Cửu tỷ, không nghĩ ngươi cũng tới đây?” Quay lại giới thiệu với Minh Phỉ: “Đây là muội muội nhỏ nhất của Đặng đại ca, nàng cũng có thể gọi một tiếng Cửu tỷ là được. Lần trước tìm nữ tiêu sư, chính là nhờ nàng ấy giúp một tay giới thiệu.”
Minh Phỉ khẽ phúc thân: “Cửu tỷ vạn phúc.”
Đặng Cửu sờ nhẹ mái tóc mình không được tự nhiên khi thấy Minh Phỉ phúc lễ, chỉ cười: “Song Phúc không hiểu chuyện, ngươi đừng so đo với hắn.”
Cung Viễn Hòa nói: “Không biết.”
Đặng Cửu trầm mặc một chút rồi nói: “Vậy ta đi trước.” Hòa nhã khí khái phất phất tay với Minh Phỉ: “Sau này nếu các ngươi có thời gian, không ngại đến nhà chúng ta chơi một chuyến.”
Minh Phỉ cười đến rực rỡ: “Lần sau Cửu tỷ đến Phủ Minh, nhớ đến nhà ta chơi nhé.”
Đưa mắt nhìn bóng lưng Đặng Cửu khuất ở phía đuôi thuyền, Minh Phỉ hung hăng véo thật mạnh hông của Cung Viễn Hòa nghiến răng nghiến lợi: “Có phải chàng có chuyện gì giấu ta phải không?”
Cung Viễn Hòa “Ai yêu” một tiếng, cười đến mặt mày cong cong: “Có phải nàng đã nghe người khác nói cái gì phải không?”
Minh Phỉ liếc xéo hắn, xoay người trở về khoang thuyền: “Chàng nói ta đã nghe cái gì chứ?”
Cung Viễn Hòa trơ mặt ra kéo vạt áo nàng, nhắm mắt theo đuôi cùng đi vào khoang thuyền: “Nàng muốn biết chuyện gì ta đều nói cho nàng nghe hết, tóm lại để cho đến khi nàng hài lòng mới thôi.”
Minh Phỉ thản nhiên cười: “Chàng đã từng đưa người khác đến đây ngắm sao rồi hả?” Rồi nàng trầm mặc: “Khó trách khi Song Phúc thấy chàng thì “phi” một tiếng quay mặt đi, đáng đời chàng!”
“Chuyện không phải như vậy đâu.” Cung Viễn Hoài cười lăn lộn, không ngừng trêu đùa nàng: “Nàng tức giận? Ghen?”
Minh Phỉ trầm mặt không nói lời nào.
Cung Viễn Hòa ôm nàng vào lòng: “Rốt cuộc cũng có ngày nàng ăn dấm vì ta. Chỉ là lần này ăn dấm vớ vẩn rồi.”
Minh Phỉ ngước mắt nhìn hắn: “Là vị Hồng cô nương kia?”
Cung Viễn Hòa nhếch miệng: “Phải, lần đầu tiên ta đi Phủ Minh, chính là nàng ấy đi theo cùng ta, khi đi qua nơi này cũng gặp lúc ban đêm, thuyền của chúng ta đụng phải thuyền của Đặng đại ca. Từ đó về sau, ta nhận thức và kết giao bằng hữu với bọn hắn.” Hắn bận thề, “Về sau, ta chỉ mang một mình nàng đi ngắm sao thôi.”
Minh Phỉ nằm ngửa mặt xuống, bĩu môi: “Còn lâu ta mới để ý. Chàng yêu người nào muốn đưa người ta đi ngắm sao thì dẫn người ấy đi, ta không quan tâm.”
Cung Viễn Hòa xoay người lại: “Thật sự không để ý? Vậy ta có thể thực sự làm sao cũng được? Thật chứ?” Nói rồi làm bộ nhấc chân ra vẻ muốn rời đi, một cánh tay nhẹ nhàng nắm lấy chéo áo của hắn, Minh Phỉ không nhịn được nói: “Đêm hôm khuya khoắc, chàng không ngủ cũng đừng gây phiền ảnh hưởng đến người khác.”
Cung Viễn Hòa nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy vạt áo của mình, vểnh mép, ánh mắt sáng rỡ nằm xuống ôm lấy nàng: “Ngủ! Ngủ!”
Trước khi chìm vào giấc ngủ say, Minh Phỉ lặng lẽ nghĩ có vẻ bản thân nàng giống trong thời điểm tình yêu cuồng nhiệt.