“Đúng vậy, chúng ta là bạn bè.” Tần Băng Lạc đáp ứng nói: “Cả đời này tôi sẽ không quên chuyện ngày hôm qua, cũng sẽ không quên việc anh cứu tôi... Anh trực tiếp gọi tên tôi hoặc Băng Lạc cũng được, bạn của tôi đều gọi như vậy.” Triệu Dật mỉm cười, cũng không từ chối nói: “Được thôi!” Tần Băng Lạc nhìn chằm chằm Triệu Dật, ánh mắt thoáng có chút nghi hoặc: “Ngày hôm qua, con chó bỗng nhiên phát cuồng, tấn công chủ nhân của nó. Có phải do anh làm không?” Về việc này,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.