“Ting, ting…” Triệu Dật mỉm cười, hay tay buông xuống, tiếng piano bay bổng. Thật quen thuộc! Cả nhóm bọn họ chỉ nghe qua mấy nốt nhạc, lập tức phát hiện khúc nhạc này quen thuộc một cách khó hiểu. Cao Văn bỗng nhiên nói nhỏ: “Canon! Là Canon!” Những người khác cũng lập tức nhận ra. “Đúng, đúng! Chính là bài nhạc trong phim “Cô nàng ngổ ngáo”...” “Chính là nó!” Đôi tay Triệu Dật uyển chuyển lướt trên phím đàn. Tiếng nhạc trong trẻo du dương, không có bất kỳ trúc trắc nào, giống như suối chảy êm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.