Tần Băng Lạc tuy hơi thẹn thùng một chút nhưng ánh mắt không hề tránh né. Dù sao hai người cũng đã trên mức thân mật với nhau. Chờ Triệu Dật mặc quần áo xong, Tần Băng Lạc đưa tay sửa lại cổ áo cho hắn. Sau đó lùi về một bước và ngắm nhìn từ trên xuống dưới rồi nói: "Anh đúng là một cái móc áo trời sinh, nếu đi làm người mẫu khẳng định là có thể kiếm cơm." "Đâu chỉ có thể kiếm miếng cơm manh áo, nói không chừng đã bị phú bà bao nuôi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.