Tô Nhã mỉm cười nói: “Được được, nếu cháu thật sự thích như thế thì sau này dì sẽ chăm chỉ ở nhà làm bếp, trường cháu cách đó cũng gần nên có thể về ăn cơm nhé, dù sao cũng vệ sinh hơn cơm quán một chút.” Triệu Dật cười ha hả: “Vâng, cháu rất mong chờ đấy, sau này sẽ có đồ ăn ngon rồi.” Liễu Vũ Phi vô cùng hào hứng nói: “Vậy chúng ta ăn cơm xong thì qua đó xem nhà luôn đi.” Tô Nhã giận trách: “Làm gì mà phải vội vã như vậy?”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.