Liễu Vũ Phi đứng ở giữa biển hoa trong phòng tiệc nhỏ, nhìn vào bức ảnh mình tươi cười như hoa dán trên tường, nước mắt không kiềm được mà chảy xuống. Bất cứ một cô gái nào, nếu được đối xử như vậy lại không cảm động sao? Hơn nữa người kia còn là người mình thích nữa chứ... Cô cảm động đến nỗi muốn khóc. Hạnh phúc đến nỗi muốn nổ tung. Triệu Dật nhẹ nhàng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Liễu Vũ Phi, hắn mỉm cười nói: "Sao lại khóc, không phải nên vui...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.