Mục lục
Tổng Tài Lạnh Lùng Phu Nhân Vô Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau ngày hôm đó giá cổ phiếu của Khải thị và Vô thị liên tục giảm sút.

Các mối làm ăn của họ không bị tập đoàn này thì tập đoàn kia đến cướp, hiện tại giờ có muốn ngóc đầu lên cũng khó.

Quan trọng là, cả hai tập đoàn lớn đều bị hack bảo mật thông tin, rồi còn bị lấy mất mỗi bên năm tỷ, hơn nữa con số vẫn không ngừng tăng lên.

Khải Minh Kiệt và Vô Nhất Song được một phen khốn khổ, hay tin Vương Mặc Thoại cùng Triệu Tuyết Nghi chạy liền qua nhà hai mẹ con.

"Tin nhầm đối tượng rồi. Về đây đúng là một sai lầm, chúng ta quay lại Mỹ đi." Triệu Tuyết Nghi tức tối đập gối bình bịch xuống sofa, Vương Mặc Thoại xoa hai bên thái dương. "Tức thật, lại bị lừa rồi. Anh tán thành ý kiến của vợ, chúng ta quay về Mỹ đi."

Mộc Minh Quân nhăn mày. "Không được. Con phải phá sập hai cái tập đoàn này đã." Bình thường muốn đánh sập tập đoàn nào cũng rất dễ dàng, nhưng hai cái công ty này không phải dạng vừa, muốn làm được cũng phải tốn chút thời gian!

Mộc Thanh Tuyết từ hôm đó mặt mũi đen sì, nghĩ tới cảnh bản thân suýt nữa bị hắn thuyết phục liền tức điên lên. Trước giờ cô chưa từng ủng hộ con trai làm mấy cái việc như thế này, nhưng bây giờ thật sự muốn phá tan hết tất cả đi!

Vương Mặc Thoại lo ngại. "Làm thế này không sợ phải gánh hậu quả hả?"

Mộc Thanh Tuyết hận không thể gi3t chết hắn ngay bây giờ. "Hậu quả em tự lo được. Thằng bé muốn làm gì thì làm, em dọn hậu quả cho nó."

"Nhưng mà..."

Kính coong.

Triệu Tuyết Nghi ngó nghiêng. "Cậu mời ai tới hả?"

"Không có." Tâm trạng không mấy vui vẻ nên Mộc Thanh Tuyết vác cái bản mặt hằm hằm ra mở cửa. Vừa thấy mặt khách, mặt mũi vốn không tươi tỉnh lại càng thêm đen lại. Cô đóng sầm cửa vào.

"Ai thế?"

"Bạn thân của anh đấy."

"Em phải phanh thây hắn ra." Triệu Tuyết Nghi vừa định chạy ra thì liền bị Vương Mặc Thoại túm lại. "Sao nào?"

"Đừng có mà đánh nhau. Lần trước là đủ lắm rồi."

"Chết tiệt!"

Mộc Minh Quân gắt lên, "Ồn quá!"

Cả căn phòng vừa ồn ào bỗng chốc lặng thinh. Tất cả quay sang nhìn cậu nhóc, đây là lần đầu tiên thấy cậu nổi giận như vậy.

"Hai người về đi, ở đây đủ náo loạn rồi! Không cần hai người nhúng tay vào, mẹ con cháu tự giải quyết!"

Mộc Thanh Tuyết ra hiệu cho hai người họ đi, Vương Mặc Thoại và Triệu Tuyết Nghi cũng chỉ có thể thuận theo. Lúc thằng bé nổi giận đúng là không thể chống đỡ được.

Ngay sau khi hai người kia ra về, Mộc Thanh Tuyết ngồi cạnh con trai. "Con còn muốn ở lại đây không?"

"Không, nhưng con còn chuyện phải làm trước khi đi."

"Chuyện gì?"

"Chuyện của mẹ đấy. Lúc nào cũng bày ra vẻ tức giận, mẹ che dấu cảm xúc làm gì?"

Mộc Thanh Tuyết giật mình, chẳng lẽ cậu nhóc thấy rồi?

Đêm qua sau khi chứng kiến cảnh tượng tại công viên, Mộc Thanh Tuyết luôn mang một vẻ mặt giận dữ.

Nhưng cho tới khi đêm đến, khi cả căn nhà đã tối đèn, Mộc Thanh Tuyết ở trong căn phòng ngủ một mình.

Mộc Minh Quân ngang qua phòng mẹ, ánh đèn ngủ lờ mờ rọi qua căn phòng khép cửa, bên trong không ngừng phát ra tiếng nấc. Cậu nheo mắt nhìn vào trong, không khỏi ngạc nhiên.

Đã mấy năm rồi, chưa thấy mẹ cậu khóc.

Khoảng thời gian ở Mỹ, khi cậu còn nhỏ tuổi, đêm nào cũng thấy mẹ ngồi trong phòng, mắt không rời khỏi bức ảnh cầm trên tay, nước mắt không ngừng rơi trên gò má.

Cậu đã từng nhìn thấy bức ảnh được đóng khung cẩn thận đó trên mặt bàn của mẹ, luôn được úp xuống mặt bàn vào ban ngày. Một ngày lẻn vào xem trộm, vì quá nhỏ nên không nhớ rõ khuôn mặt của người đàn ông chụp chung với mẹ. Chỉ nhớ rằng lớn lên nhất định phải trả thù hắn vì làm mẹ khóc nức nở hàng đêm.

Chỉ là không ngờ, ban ngày thì luôn rạng rỡ tươi cười, ban đêm thì lại không ngừng được nước mắt.

Đến khi biết mẹ luôn khóc vì bố ruột, cậu nhóc không khỏi hận chính người bố của mình.

Bị con trai nói trúng tâm tư, Mộc Thanh Tuyết bắt đầu ngấn nước mắt. Đã cả sáng rồi, không kìm được nữa. Cô ôm chặt lấy con trai, lệ trào lặng lẽ rơi.

"Anh ta lại lừa mẹ, bảo bối."

"Tại sao lại lừa mẹ?"

.....

Mộc Minh Quân đắp chăn lên người mẹ. Cậu vuốt nhẹ đôi mắt đang nhắm chặt lại, khóc nhiều đến sưng húp rồi.

Cậu nhóc lại mở máy ra. Cậu luôn thấy vụ này có gì đó không đúng, linh cảm cứ thôi thúc cậu phải điều tra rõ ràng.

Đau đầu, cậu nhóc lấy điện thoại ra.

"Gặp nhau đi."

Vừa nãy bị sập cửa vẫn chưa đi mà đứng trước cổng. Thấy con trai gọi điện gặp mặt, ngay lập tức hắn lại một lần nữa tiến đến trước cửa.

Thấy Vương Mặc Thoại cùng Triệu Tuyết Nghi tâm trạng nặng nề rời khỏi biệt thự, Khải Minh Kiệt lờ mờ đoán là bị đuổi. Cho tới khi thấy bên trong im ắng, nhất định bên trong không mấy vui vẻ.

Hắn gõ cửa. Mộc Minh Quân nghe liền ra mở, còn chưa kịp dặn là không được bấm chuông thì hắn đã ở trước mặt rồi.

Cậu dẫn hắn lên phòng, lúc đi qua Mộc Thanh Tuyết đang nằm trên sofa, hắn với tay lấy điều khiển điều hòa trên mặt bàn rồi chỉnh lại nhiệt độ.

Hắn nhìn con trai đang nhìn chằm chằm khó hiểu liền thì thầm, "Ba mươi sáu độ cô ấy mới ngủ yên."

Mộc Minh Quân nhíu mày. Đến cả nhiệt độ khi ngủ của mẹ cũng nhớ rõ, sao hắn lại làm ra mấy chuyện như quá khứ được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK