Mục lục
Tổng Tài Lạnh Lùng Phu Nhân Vô Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Vương Mặc Thoại và Triệu Tuyết Nghi rời khỏi Cảnh Thư, Lưu Y Tuyết liền bật dậy khỏi người Khải Minh Kiệt.

"Chuẩn bị đi, dẫn anh đi chơi."

"Hả?"

"Hả gì mà hả, đi mau lên, anh có nửa tiếng để sửa soạn."

Lưu Y Tuyết sau khi thay đồ, lại tiếp tục sự nghiệp chờ đợi trên sofa. Vì cầm đọc vừa mỏi vừa bị rơi vào mặt, Lưu Y Tuyết chuyển sang đọc trên app.

Đúng nửa tiếng sau, Khải Minh Kiệt xuất hiện với một bộ vest bảnh bao từ trên xuống dưới. Lưu Y Tuyết liếc mắt nhìn rồi ngay lập tức bật dậy.

Cô quay đi che mặt, chết tiệt, đẹp trai quá mức cho phép rồi!

Khải Minh Kiệt nhận thấy khuôn mặt đỏ bừng của vợ thì thích thú, đến gần áp sát thân thể vào cô. Hắn cất giọng nói trầm trầm mê hoặc bên tai, "Trông anh thế nào?"

Hơi thở của hắn phả vào bên cổ khiến Lưu Y Tuyết vừa thấy buồn vừa thấy kích thích. "Đ... Đẹp lắm."

Khải Minh Kiệt được nước lấn tới, định tiếp tục chọc ghẹo Lưu Y Tuyết thì cô nổi giận đùng đùng, gằn giọng. "Khải Minh Kiệt!"

Hắn cười ngơ ngác. "Hả?" Sao tự nhiên lại tức giận rồi?

Lưu Y Tuyết chắc bắn ra cửa, lấy lại bộ dạng tinh nghịch vốn có, lè lưỡi. "Chiêu trò đấy."

Khải Minh Kiệt chạy theo Lưu Y Tuyết. "Sao em dám!" Cô nhóc này lại dám dùng chiêu trò để thoát khỏi hắn! Học từ ai đây!

Sau một hồi ngồi xe, họ đến điểm hẹn - một nhà hàng lớn nổi tiếng nằm trên đỉnh của tòa nhà dành cho giới thượng lưu trong thành phố.

Đây vốn là nơi các thiếu gia tiểu thư cao quý ăn chơi, tiêu tốn, việc nơi này xa hoa lấp lánh không phải là chuyện lạ. Khải Minh Kiệt và Lưu Y Tuyết lướt nhanh qua đám nhà giàu, đến thẳng thang máy để lên tầng cao nhất.

Khải Minh Kiệt thấy Lưu Y Tuyết bấm thang máy thì tò mò, "Em đưa tôi đi đâu vậy?" Nói là dành cho giới thượng lưu, kì thật hắn chưa tới đây bao giờ. Bao nhiêu năm qua hắn chỉ đi đi lại lại đúng hai nơi, Cảnh Thư và Khải thị. Căn bản chỉ biết qua loa đây tòa nhà này dành cho thượng lưu.

Lưu Y Tuyết sau khi đã tìm hiểu kĩ càng, đắc ý cười. "Rồi anh sẽ biết."

Thang máy báo hiệu đã tới tầng trên cùng. Cửa thang máy bật mở, cả hai cùng bước ra. Khải Minh Kiệt quan sát xung quanh, tối quá, tại sao không bật đèn lên vậy?

Bỗng hắn nhận ra Lưu Y Tuyết đã biến mất. Hắn đưa mắt tìm kiếm, lúc nãy còn ở bên cạnh hắn cơ mà?

Đang chuẩn bị rút điện thoại soi đèn, không gian bỗng bừng sáng. Những chiếc đèn chùm trên trần tỏa sáng, cùng với pháo giấy bắn khắp mọi nơi. Trước mặt hắn là dàn người đang tươi cười chào đón. "Chúc mừng sinh nhật!"

Thấy hắn không phản ứng, Lưu Y Tuyết cười cười bước lại gần Khải Minh Kiệt, đưa tay nắm lấy hai bàn tay của hắn. "Đừng bảo là anh không nhớ sinh nhật mình đấy nhé?"

Khải Minh Kiẹt ngơ ra. Lưu Y Tuyết ôm trán, thực sự không nhớ rồi!

Lưu Y Tuyết đón lấy hộp quà nhỏ trên tay Triệu Tuyết Nghi, cô đặt vào tay Khải Minh Kiệt. "Quà cho anh đó, sinh nhật vui vẻ, chồng ngốc!" Lưu Y Tuyết nhún chân hôn chụt lên môi Khải Minh Kiệt. Hắn vẫn chưa định hình nổi, nhưng tay vẫn giữ chặt hộp quà trên tay.

Sực tỉnh, Khải Minh Kiệt thò tay vào túi áo ngực trái. Hắn lấy ra một chiếc hộp nhỏ cùng kích cỡ với chiếc hộp của Lưu Y Tuyết. "Quà cho em. Hôm nay là sinh nhật em mà?"

Vương Mặc Thoại cùng Triệu Tuyết Nghi đứng đằng sau đang bắn pháo từng bừng bỗng hét lên, "Gì?"

Đến lượt Lưu Y Tuyết ngớ ra. Khải Minh Kiệt thở dài, cô cũng có nhớ đâu mà trách hắn.

Khải Minh Kiệt đặt hộp quà vào tay Lưu Y Tuyết, cúi đầu hôn lên môi cô một cái. Bắt chước lời nói trước kia, "Quà sinh nhật cho em đó, sinh nhật vui vẻ, vợ ngốc!"

Những kỉ niệm trước đây thoáng chốc vụt qua.

Hồi nhỏ cô cũng đã từng trải nhiệm cảm giác này. Khi cô được bố mẹ tổ chức sinh nhật, với ánh nến lung linh, bóng bay, ruy băng cùng yêu thương từ họ.

Sau sự cố mười mấy năm trước, gia đình hoàn toàn tan vỡ, sinh nhật cũng chỉ có một mình. Lâu dài không tổ chức, Lưu Y Tuyết loại bỏ ngày sinh nhật khỏi đầu, mọi người cũng chẳng thèm nhớ đến ngày vui của riêng cô đó.

Khải Minh Kiệt nắm lây tay Lưu Y Tuyết. Giọng lo lắng, "Em sao vậy?"

Dương Ánh Nguyệt cùng Khải Minh Quyết đi đến, bà nắm lấy tay còn lại của cô, "Sinh nhật sao con không nói với ta? Còn tổ chức sinh nhật cho Minh Kiệt, bản thân thì sao đây?"

Khải Minh Quyết bên cạnh cũng tiếp lời, "Hừm, ta có ý tưởng, giờ chúng ta đổi thành chúc mừng sinh nhật cho con dâu, còn thằng con mất dạy này thì đá qua một bên."

Khải Minh Kiệt trừng mắt nhìn bố. "Tiệc sinh nhật là vợ chuẩn bị cho tôi. Ông ghen tị hay gì?"

Khải Minh Quyết đang trong trạng thái lãnh đạm bỗng sồn sồn lên, "Có mày ghen tị thì có! Vợ ta hàng năm vẫn tặng quà sinh nhật cho ta nhé!"

Khải Minh Kiệt cũng không kém, quay sang cãi nhau với Khải Minh Quyết. "Thì sao nào? Cô ấy tổ chức sinh nhật cho tôi, vợ ông có làm thế không?"

"Tất nhiên là có rồi, tưng bừng cả thành phố biết nhé!"

Dương Ánh Nguyệt cùng Lưu Y Tuyết chán nản. Bà lấy tay đỡ trán, "Con dâu, chúng ta hẳn đã lấy phải hai ông chồng ngốc nghếch như nhau rồi."

Lưu Y Tuyết thở dài, "Con đang suy nghĩ việc trả lại hàng đây..."

"Này! sao em dám!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK