Qua cách điều khiển xe cộ, có thể thấy người lái xe đang rất bực tức, ảnh hưởng không nhỏ tới tâm trạng khi đang lái xe, rất dễ xảy ra tai nạn.
Mặc kệ những hậu quả có thể xảy ra nếu tiếp tục lái xa, người tài xế vẫn cố chấp chạy băng qua những tuyến đường.
Tại ngã tư, khi lao lên vượt đèn đỏ, vì không quan sát cẩn thận nên bị một chiếc xe khác đâm vào, cả hai chiếc nát bét. Giữa ngã tư nhiều người qua lại, một vụ tai nạn đẫm máu xảy ra.
Tại bệnh viện, Lưu Y Tuyết cùng Khải Minh Kiệt bước vào phòng bệnh nơi người lái xe gặp tai nạn đang nằm. Bác sĩ thấy hai người thì lắc đầu, bắt đầu thông báo tình trạng hiện tại của bệnh nhân.
"Bệnh nhân va đập mạnh nơi đầu, cánh tay trái bị gãy, hai chân không thể cứu vãn, đã được cắt bỏ."
"Tình trạng này, may mắn ra sẽ sống qua tháng này."
Lưu Y Tuyết gật đầu cảm ơn, rồi vị bác sĩ để hai người ở riêng với bệnh nhân. Khải Minh Kiệt đứng nhìn chằm chằm vào người nằm trên giường, ánh mắt không có lấy một tia thương hại.
Lưu Y Tuyết ngồi bên cạnh giường, nhìn khuôn mặt đang bất tỉnh nhân sự mà ngán ngẩm. Trình độ lái xe đã nghiệp dư, tâm trạng kém, đã thể còn phóng nhanh vượt ẩu, không tai nạn mới là lạ.
Nói ra thì có chút bất hiếu, ông có muốn chết cũng đừng liên lụy con cái chứ! Hành người ta từ bé tới lớn giờ mới buông thả được một chút thì lại phải vác gánh nặng là ông lên vai.
Khải Minh Kiệt thấy khuôn mặt chỉ có buồn chán của Lưu Y Tuyết thì cất giọng hỏi. "Em không buồn sao?"
Lưu Y Tuyết đỡ trán, thở dài. "Mặc dù ghét ông ấy, suy cho cùng vẫn là bố ruột của em, không thể không có chút thương cảm..."
Khải Minh Kiệt nghe xong liền liếc xéo Lưu Xuân Thương tàn phế trên giường, lộ vẻ chán ghét. "Loại người này không cần phải tôn trọng hay thương cảm."
Bỗng nhiên tiếng kêu của các loại máy móc loạn hết lên, trong phòng đang yên tĩnh bỗng trở nên đinh tai nhức óc. Các y tá ngay lập tức chạy vào, vị bác sĩ lúc nãy cũng quay lại, nhìn thấy đống máy móc thì ngay lập tức ra lệnh.
"Chuyển bệnh nhân vào phòng cấp cứu! Ngay lập tức!"
"Ông ấy sao vậy?"
"Xuất huyết não."
Trả lời Lưu Y Tuyết vỏn vẹn ba từ, vị bác sĩ nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh chuẩn bị cho một cuộc phẫu thuật khẩn cấp. Khải Minh Kiệt cùng Lưu Y Tuyết ra phòng chờ ngồi đợi.
Được một lúc một cô y tá chạy từ phòng phẫu thuật ra, nhìn thấy hai người liền kêu lên, "Ai là người nhà của bệnh nhân?"
Lưu Y Tuyết đứng dậy, "Tôi."
"Phiền cô cùng tôi đi xét nghiệm máu. Bệnh nhân đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, cần máu gấp."
Khi Lưu Y Tuyết quay lại, Khải Minh Kiẹt nhìn vết kim tiêm trên tay cô mà nhíu mày. Hắn nắm nhẹ lấy cánh tay ấy, xoa xoa quanh vết tiêm. "Có đau lắm không?"
Lưu Y Tuyết phì cười, "Em không phải trẻ lên ba."
Khải Minh Kiệt ôm Lưu Y Tuyết vào lòng, tay vẫn xoa đi xoa lại nơi vết thương. "Là vợ của tôi, một vết thương nhỏ cũng không được."
Lưu Y Tuyết thở dài. "Chỉ là một vết tiêm thôi mà?"
Vừa dứt lời cánh cửa bật toang ra, Lương Khả Man và Lưu Tiểu Linh cùng hai người cảnh sát chạy vào, tay của Lưu Tiểu Linh vẫn bị trói buộc bởi còng số tám.
Khải Minh Kiệt nhíu mày. Việc của Lưu Tiểu Linh không phải nên được ăn cơm tù rồi sao, giờ vẫn có thể đi đi lại lại thế này à?
Một viên cảnh sát nhận ra đối tượng trước mặt là vị Khải tổng mà lãnh đạo nào của hắn cũng phải run sợ, liền lên tiếng giải thích.
"Khải tổng, Khải thiếu phu nhân, bị can hiện đang bị tạm giam, theo luật vẫn được gặp thân nhân nhiều nhất là một tiếng..."
Lưu Y Tuyết gật đầu. Cô quay mặt Khải Minh Kiệt qua một bên, bộ dạng cứ đen sì sì đấy dọa người ta chạy mất dép mất.
Lương Khả Man im lặng nãy giờ bỗng mạnh miệng quát lớn, "Lưu Y Tuyết! Bố mày, mày đã làm gì ông ấy, mày..."
"Tai nạn giao thông. Xuất huyết não, hiện đang phẫu thuật, đang trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng..."
Nghe Lưu Y Tuyết cắt lời xong thì Lưu Tiểu Linh sợ run người. "Không thể nào, bố lái xe rất cẩn thận, không thể nào gây ra tai nạn được... Không..."
Một lần nữa cánh cửa phòng lại bật ra, cô y tá chạy vào nhìn thấy hai vị cảnh sát thì giật hết hồn, nhưng rồi vẫn vào trọng tâm chính.
"Máu của Lưu tiểu thư không tương thích. Còn người nhà nào của bệnh nhân nữa không?"
Lưu Y Tuyết nhíu mày nhìn Khải Minh Kiệt. Lưu Xuân Thương nhóm máu A, mẹ cô nhóm máu O, theo lí mà nói thì cô phải mang nhóm A giống ông ta chứ. Sao lại không tương thích?
Lương Khả Man nghe xong liền chạy đến túm cổ áo cô y tá. "Cái gì? Không tương thích? Vậy là không phải máu mủ ruột thịt?"
Cô y tá bị dọa cho sợ, "C... Cái này cần kiểm tra ADN, hơn nữa người nhà hãy mau xét nghiệm máu để xem có tương thích với bệnh nhân hay không..."
"Lấy máu của tôi và cô ta, xét nghiệm ADN. Của cô ta lấy thêm một chút để xét nghiệm tương thích."