Mộc Minh Quân nằm trên đùi mẹ, đã ngủ say từ lâu do quá mệt mỏi. Mộc Thanh Tuyết sờ nhẹ khuôn mặt của con trai, nước mặt lại dâng lên khi như thể cô đang chạm vào khuôn mặt của hắn.
Mộc Thanh Tuyết nhắm mắt lại. Từng kỉ niệm từ vui tới buồn của cô và hắn, một lần nữa vụt qua theo thứ tự.
Khi cô lần đầu thấy hắn tại lễ cưới, khi cô và hắn tìm hiểu lẫn nhau, cả những lần cãi vã, thân mật, những khoảnh khắc cho dù là nhỏ nhặt bình dị nhất, tất cả đều khiến cô cảm thấy rất biết ơn vì đã cho cô gặp hắn.
Đã cho cô yêu hắn, nhìn thấy hắn mỗi ngày trong suốt hơn một năm.
Chỉ vừa lúc nãy, trợ lí Lâm đưa cho cô một mảnh giấy nhỏ đã thấm máu.
Đó là lời nhắn mà hắn để lại trên lọ hoa nhài tặng cô. Mảnh giấy đơn giản màu sắc, chỉ có vỏn vẹn bốn chữ được nắn nót viết.
"Chúc mừng sinh nhật."
Trái tim nhói lên một nhịp tê dại. Này, hôm nay cũng là sinh nhật anh mà.
Cô còn theo thói quen suốt bảy năm chọn quà, rồi lại không dám tặng, chỉ lưu giữ trong tủ.
Đôi mắt sớm đã ướt nhòa một lần nữa ửng đỏ, giọt nước mắt nhỏ rời mi lăn dài xuống.
Khải Minh Kiệt, không cho phép anh rời xa tôi.
Anh còn chưa tặng tôi quà sinh nhật suốt bảy năm nữa!
Anh còn hứa sẽ cùng tôi đi đến cuối con đường đời. Đã hứa rồi, tôi mù đường lắm, anh phải ở lại dẫn đường cho tôi!
Nỗi đau tinh thần lan từ tim tới khắp mọi nơi trên cơ thể. Mọi giác quan như tê liệt, tuyến nước mắt như bị rò rỉ, liên tục rơi lệ mà không thể kiểm soát.
Ngay từ khi thấy hắn bê bết máu trên mặt đất, Mộc Thanh Tuyết biết bản thân mình đã sai.
Lời nói sẽ bắt đầu một cuộc sống mới với một người đàn ông khác, tất cả, đều là dối trá.
.....
Khi vụ việc được điều tra, Mộc Thanh Tuyết đã đích thân tham gia vào. Bình thường cô sẽ giao cho trợ lí, nhưng lần này liên quan tới một trong những người quan trọng nhất đời cô, phải tự mình kiểm soát cô mới thấy an tâm.
Thì ra từ lần ở công viên, cho tới vụ tai nạn lần này đều là do mấy tập đoàn xung đột với họ gây ra.
Do làm tuột mất cơ hội trở mình vào tay tập đoàn Phương thị, nên chủ tịch tập đoàn đó đã thông đồng với kẻ thù của tập đoàn Khải thị, cùng chung một suy nghĩ, nếu đã không thể trả thù trên thương trường, vậy đời tư sẽ là mục tiêu của họ.
Ngay sau khi biết tin, khỏi cần Khải thị ra tay, Mộc Thanh Tuyết trước giờ hạn chế tối đa con trai không được tạo nghiệp thì bây giờ lại đích thân làm tập đoàn nhà người ta phá sản. Trách nhiệm khỏi cần lo, tự động thu xếp cho ổn thỏa mọi thứ.
Hết việc công thì đến việc riêng, khi nghe về bệnh tình của hắn, cô vừa lo lắng vừa bất an. Nếu ngày giờ bất tỉnh không thể tính, nhỡ đâu hắn ngủ cả đời thật thì sao?
Vừa nghĩ tới con trai liền đổ bụp một gáo nước lạnh, bảo có bố cái là quên luôn con cái. Mộc Thanh Tuyết cũng được phen chọc cậu nhóc, tự thừa nhận bố ruột mình luôn.
Ban đầu còn không yên tâm, ngày ngày kè kè bên giường bệnh, cho đến khi cả bạn bè lẫn con trai đều cấm vào phòng bệnh mới chịu đi làm.
Dần dần thời gian tới bệnh viện cũng ít đi, trước thì trưa tới, chiều tan làm tới, tối cũng ở đó luôn, nhưng bây giờ thì giảm thiểu chỉ số lo lắng, chỉ tan làm xong mới tới thăm.
Còn chú idol? Nghe tin Khải Minh Kiệt gặp nạn, suýt chút nữa ngụm trà vừa uống bị phun ra. Vương Mặc Thoại và Triệu Tuyết Nghi ít nhiều cũng về phe Khải Minh Kiệt, nói cái gì cũng bênh hắn hơn là chú idol lạ lẫm.
Cho tới khi chú tự giới thiệu bản thân. Anh trai ruột của Mộc Thanh Tuyết - Mộc Thanh Nhật. Đáng lí ra Mộc Minh Quân phải gọi anh là "bác", nhưng vì cả hai bác cháu đều thích từ "chú" hơn nên từ "bác" bị gạch ra khỏi list.
Lần trước nói chuyện là để dằn mặt hắn, ai ngờ mới dằn được một lần thì hắn đã lao ra cứu mạng cả em gái và cháu trai anh. Kể từ đó thù hằn giảm bớt, nhưng chỉ là giảm thôi, còn gặp mặt vẫn thì vẫn sẽ dằn nhau như thường. Sẽ không có chuyện anh vợ và em rể hòa hợp đâu.
À mà khoan, anh đã đồng ý gả em gái đi đâu? Anh vợ với em rể gì ở đây?
Loạn xì ngầu rồi!
Tháng ngày không có hắn lại bắt đầu, y hệt như là bảy năm trước. Tuy vậy vẫn cần một thời gian để làm quen lại từ đầu, khoảng thời gian ở cạnh hắn dù chỉ là một giây thôi cũng thật lưu luyến.
Cô và hắn cũng thật có duyên. Chưa chi đã lướt qua nhau, rồi ai ngờ từ đó mà kế hoạch của cô và con trai tan thành mây khói.
Mộc Thanh Tuyết mở mắt, giấc mơ dài tập hợp lại mọi chuyện xảy ra khi hắn đang hôn mê.
Cô ngồi dậy, dụi mắt nhìn ra cửa sổ.
Sớm tỉnh lại, em chờ anh!