Cặp đôi chính của bữa tiệc ngồi cạnh nhau quan sát vẻ mặt của hai cặp đôi kia. Đúng là già trẻ lớn bé cũng muốn thể hiện tình cảm của bản thân.
Lưu Y Tuyết và Khải Minh Kiệt quay sang nhìn nhau, cả hai gương mặt đều biểu hiện ý cười. Không cần lời nói, họ tách nhau ra, mỗi người một bên bàn.
Lưu Y Tuyết tung tăng sang bên cặp đôi trẻ được cô một tay gán ghép, cúi xuống để mặt ở giữa hai vai của họ.
"Aiya, tôi chưa kịp ra tay mà hai người đã bên nhau rồi."
Triệu Tuyết Nghi đỏ mặt, "Đừng có trêu tôi!"
"Tiểu Nghi à, sao lại đỏ mặt vầy. Thôi nào, bỏ tay ra, để tôi xem vẻ mặt cà chua của cậu!" Lưu Y Tuyết chọc lét, cù cho Triệu Tuyết Nghi cười không ngậm được miệng. "Tiểu Tuyết! Tôi thua rồi, đừng chọc nữa!"
Vương Mặc Thoại ngồi bên cạnh kéo Triệu Tuyết Nghi vào lòng. "Em đừng có mà trêu cô ấy. Giờ cô ấy thuộc quyền sở hữu của anh."
"Oh my! Chưa gì đã đánh dấu chủ quyền. Yên tâm đi, em không ngăm nghe vợ anh đâu mà lo."
Triệu Tuyết Nghi bật dậy. "Này! Vợ gì chứ, tôi đã đồng ý đâu!"
"Rồi sẽ đồng ý thôi." Lưu Y Tuyết cười cười khiến Triệu Tuyết vốn ngượng càng xấu hổ hơn, chui vào lòng Vương Mặc Thoại để tránh mặt. Lúc trước mạnh miệng rằng sẽ tán đổ Vương Mặc Thoại bằng vẻ mặt lạnh lùng, ai dè bị tán ngược lại, ngượng chín mặt mất!
Vương Mặc Thoại và Lưu Y Tuyết nhìn nhau cười, anh đưa tay xoa đầu cô nhóc nghịch ngợm trong lòng. Có thể anh hơi nóng vội đối với cảm xúc của bản thân với Lưu Y Tuyết, đã xảy ra một chút lầm tưởng. Nhưng lần này anh chắc chắn, sẽ không nhầm lẫn đối tượng mình thích nữa đâu.
Bên phía Khải Minh Kiệt, hắn luồn ra sau cặp vợ chồng đang ân ái kia, lắc lắc đầu thở dài. "Đã tuổi này rồi mà còn khiến vợ ngượng mặt thế kia. Đàn ông đàn ang, chậc chậc."
"Mày thì khác gì! Ân ái trước mặt bố mẹ mà không thấy ngượng à!" Khải Minh Quyết ngay lập tức quay đầu cãi nhau với con trai. Chỉ cần nhìn thấy thằng con này là máu cục súc muốn tràn ngập lên đầu.
Dương Ánh Nguyệt bên cạnh khoanh tay trước ngực. "Gặp nhau là cãi nhau um xùm lên. Người ta nói yêu nhau lắm cắn nhau đau, sao hai người không đến với nhau luôn đi? Để Tiểu Tuyết đấy cho tôi."
Hai bố con lập bật dậy cách xa ra, "Còn lâu!"
"Ông già chết tiệt, cãi nhau với con trai mà không thấy xấu hổ à!"
"Thằng con trời đánh, cãi nhau với bố mà không thấy bất hiếu à!"
Chiến tranh một lần nữa nổ ra, nhưng lần này ngay lập tức bị dập tắt bởi hai người phụ nữ.
"Còn muốn về nhà thì im miệng vào."
Hai người đàn ông đang cãi nhau kịch liệt ngay lập tức quay trở về bên vợ, ngoan ngoãn đứng bên cạnh. Bốn mắt vẫn liếc nhìn nhau giận dữ, như thể cặp đôi yêu đương đang chiến tranh lạnh.
Buổi tối kết thúc bằng một bữa ăn đầy tình tứ. Đôi nào đôi nấy dính chặt với nhau, mỗi cặp có một cách thể hiện quan tâm tới nhau. Sau bữa tối, đại gia đình chia tay nhau trước cửa. Con cháu giới thượng lưu tại tòa nhà tiếc nuối vì đã không nhận ra gia tộc lớn mạnh nhất đất nước để mà bám càng.
Ba xe, mỗi cặp một xe lên đường trở về nhà. Không lâu sau về đến Cảnh Thư, đôi vợ chồng trẻ rủ nhau ra ban công ngắm trăng.
"Hôm nay em lại không uống rượu. Chẳng phải em luôn thích rượu sao?" Khải Minh Kiệt lắc lắc ly rượu trước mặt Lưu Y Tuyết, cô lắc đầu, "Không. Tiểu Kiệt, anh nghe cho rõ đây. Em có chuyện rất quan trọng."
"Ừm."
"Em có..."
Tiếng chuông vang lên cắt ngang câu nói của Lưu Y Tuyết. Khải Minh Kiệt bực bội lấy điện thoại, cúp máy không nhìn người gọi.
"Nghe máy đi chứ."
"Chuyện của em quan trọng hơn."
"Nghe đi, không kể nữa."
Khải Minh Kiệt thầm chửi rủa đầu dây bên kia. Hắn gọi lại cuộc gọi bị nhỡ, ngay lập tức đầu bên kia bắt máy.
"Cậu có hai phút."
"..."
"Có vậy cũng không giải quyết được thì nghỉ việc đi."
Tút tút.
"Trợ lí Lâm gọi có chuyện gì sao?" Nghe giọng điệu của hắn, nhất định là trợ lí Lâm gọi có công việc. Không hiểu sao hắn giận dữ đến vậy?
"Một số chuyện công ty thôi." Hắn ném bộp chiếc điện thoại xuống bàn.
Lưu Y Tuyết đi ra đằng sau Khải Minh Kiệt, ôm cổ rồi đặt đầu lên vai hắn, dựa dẫm. "Nói đi."
Khải Minh Kiệt thở dài. "Cạnh tranh thị trường. Tập đoàn kia khó nuốt, còn cướp mối làm ăn. Chủ tịch bên đấy yêu cầu gặp mặt, anh không thích nên từ chối."
"Ừm, không thích thì thôi. Thế có giải quyết được không?"
"Thực lực của chồng em em còn không rõ sao?"
"Biết rồi, anh giỏi nhất."
"Ngoan."
"Đúng rồi, tại sao anh lại tặng nhẫn cho em?" Lưu Y Tuyết trèo vào lòng Khải Minh Kiệt. Hắn ôm cô, tay lại nghịch tóc cô như thường.
"Để cầu hôn lại từ đầu."
"Ừm, tốt."
"Thế em tặng nhẫn cho anh để cầu hôn à?"
"Đừng hòng, em là nghĩ tới hôn lễ nên tùy ý vẽ thôi."
"Thì ra Khải thiếu phu nhân cũng biết nghĩ tới hôn lễ."
"Làm như em không phải phụ nữ vậy."