Với điều kiện Mộc Thanh Tuyết phải đảm bảo hiểu hết tất tần tật bảy bảy bốn chín điều cần nhớ về bệnh tình của hắn thì anh mới đồng ý. Mộc Thanh Tuyết nghe xong phải nhờ con trai đỡ về.
Về đến Cảnh Thư việc đầu tiên Mộc Minh Quân làm lại là khám phá mọi ngóc ngách. Khải Minh Kiệt ngồi trên sofa nhìn con trai chạy đôn chạy đáo mà chóng hết cả mặt.
Hắn đỡ trán, "Sao em lại di truyền cái tính này cho nó thế?"
Mộc Thanh Tuyết từ trên phòng đi xuống. Bộ quần áo bẩn đã được thay bằng một bộ tươm tất. "Anh có vấn đề gì?"
"Từ nãy tới giờ nó qua mặt anh bảy lần rồi."
"Ồ, mới bảy lần. Anh còn may chán, hôm mua biệt thự mới, thằng bé chạy qua mặt em mười sáu lần cơ."
"Hai người nói xấu gì đấy?" Mộc Minh Quân thò đầu xuống dưới cầu thang. Khải Minh Kiệt thành thật, "Nói con lượn như cá cờ."
"Mẹ có tham gia vào không?"
"Ơ, không có nha." Mộc Thanh Tuyết lùi lại, nhường chiến trường cho hai bố con. Cô nhìn đồng hồ, "Mẹ có việc rồi, hai người chơi tiếp đi nhé."
Cậu nhóc quay sang. "Bao giờ mẹ về?"
"Sớm thôi. Đừng lo, về trước bữa trưa."
"Mẹ còn ba tiếng. Nhớ về đúng giờ."
"Rõ, bảo bối."
Mộc Thanh Tuyết vừa ra khỏi phòng, Khải Minh Kiệt liền hỏi con trai. "Tại sao cô ấy nghe lời con thế?"
Cậu nhóc tự đắc. "Thì sao, đó là mẹ tôi."
"Con làm như ông cụ non vậy."
...Tìm được thêm người bảo con mình là cụ rồi.
Trong lúc đó Mộc Thanh Tuyết ăn mặc chỉnh tề, đi dạo trên phố. Cho tới khi tới địa điểm, cô đi thẳng vào trong quán cà phê.
"Mộc tiểu thư."
Mộc Thanh Tuyết mỉm cười. "Vô tiểu thư."
"Cô ngồi đi."
Mộc Thanh Tuyết ngồi xuống đối diện Vô Nhất Song. Sau khi gọi đồ uống, Vô Nhất Song bắt đầu vào với vấn đề chính.
"Mộc tiểu thư, về chuyện của quá khứ, tôi cần nói cho cô sự thật..."
"Tôi đã biết rồi."
"Cô biết rồi?" Vô Nhất Song hơi ngạc nhiên, rồi lại nhíu mày. Lẽ nào hắn nói với cô rồi? Nghĩ ngợi một chút, đúng là gần đây theo như điều tra của cô, mối quan hệ của họ đang tiến triển khá tốt.
Vô Nhất Song thở dài. "Vậy thì tốt. Mộc tiểu thư, mong cô đừng hận anh ta, là lỗi của tôi."
Cảm giác hối hạn bao trùm, Vô Nhất Song càng nói càng cúi đầu xuống. "Tôi không mong cô sẽ tha thứ cho tôi, cô muốn trả thù cũng được, chỉ cần hai người sống hạnh phúc, đừng để bị tôi ảnh hưởng từ quá khứ..."
Mộc Thanh Tuyết nhìn dáng vẻ luống cuống nhận lỗi của Vô Nhất Song. Có vẻ như mọi chuyện thật sự là như vậy, Vô Nhất Song dù gì cũng là một thiên kim tiểu thư, có học thức đàng hoàng, khó có thể tưởng tượng ra hình tượng hoàn hảo của chị em phụ nữ lại làm ra những chuyện như vậy.
Khóe môi Mộc Thanh Tuyết cong lên một đường. Cô nắm lấy tay Vô Nhất Song. "Chuyện quá khứ, cũng không phải lỗi của cô, đừng tự trách bản thân."
Vô Nhất Song ngẩng đầu. Nước mắt đã dâng lên cao. Mộc Thanh Tuyết tiếp tục, "Tôi cũng đã từng có tâm trạng như cô. Cô chỉ là nạn nhân thôi."
"Mọi chuyện không phải lỗi của cô."
Trong lòng dâng lên những cảm xúc lẫn lộn. Hối hận, cảm động, biết ơn... Vô Nhất Song gục xuống vòng tay của Mộc Thanh Tuyết. Hàng nước mắt tuôn ra, thấm đẫm cả tay áo của Mộc Thanh Tuyết.
Tha thứ cho những người phạm sai lầm, cũng như dẫn dắt họ tới con đường đúng đắn.
Một cô gái như Vô Nhất Song, không nên lạc trong mê cung của sự hối hận.
Mộc Thanh Tuyết tay vẫn nắm chặt tay Vô Nhất Song, tay còn lại vỗ nhẹ cánh tay cô.
"Cô xứng đáng được tha thứ."
.....
Vô Nhất Song sụt sịt. Vừa nãy khóc giữa thanh thiên bạch nhật, mắt hơi sưng, mũi thì đỏ lên, thật xấu hổ mà!
Mộc Thanh Tuyết cười. "Trông vậy mà cô trẻ con thật đấy."
"Hả? Đâu có!" Vô Nhất Song phản ứng kịch liệt, y hệt như Triệu Tuyết Nghi, làm Mộc Thanh Tuyết quay mặt cười thầm.
Vô Nhất Song nấc cụt. "Vậy, còn giới truyền thông, đã đăng tin thế nào về chúng ta rồi?"
"À, mấy cái này... Họ cũng không nhận được một chút thông tin nào về chuyện của chúng ta cả. Đối với họ tất cả những việc xảy ra, chỉ là một chút sóng gió mà người giàu thêm vào cho cuộc sống thêm mặn mòi thôi."
"Sao cô kiểm soát được dư luận?"
"Cái này, bí mật." Con trai tôi thích nhúng tay vào chuyện của mẹ nó.
"À phải rồi. Dạo này cô thế nào?"
Vô Nhất Song nghĩ ngợi. "Tôi vẫn ổn, vẫn thành đạt, mặc dù bị Khải thị chèn ép, còn tiến triển quan hệ..."
"Ồ? Tiến triển quan hệ?" Mộc Thanh Tuyết cười ranh ma. Máu hóng hớt nổi lên, "Hãy bật mí một chút nào."
Vô Nhất Song lắc lắc đầu. "Thôi. Nhục lắm."
...
"Là Lâm Mặc đó. Trợ lí Lâm của hai người đó!"
"Hả? Trợ lí Lâm á?" Mộc Thanh Tuyết ngạc nhiên, bật cười. "Anh ta trông ngốc nghếch nhưng mà lúc quan trọng lại rất trung thành nhé."
"Đúng vậy! Nhưng mà cái nhục là, tôi phải theo đuổi anh ta mười mấy năm." Vô Nhất Song đỡ trán. "Nghĩ lại mà nhục quá."
Mộc Thanh Tuyết nín cười. "Nhớ gửi tôi tấm thiệp nhé."
"Còn lâu lắm!"
Vô Nhất Song nhìn Mộc Thanh Tuyết ngồi đối diện. Cô dẩu môi lên, "Nhiều lúc tôi cũng tự hỏi, tôi làm nhiều chuyện với hai người như vậy, sao cô vẫn có thể cười nói với tôi như thế?"
"Cái này à..." Mộc Thanh Tuyết chống cằm. "Nếu tôi là Lưu Y Tuyết thì còn lâu."
"Nhưng hiện tại tôi là Mộc Thanh Tuyết."