Sau một thời gian làm việc để chứng minh thực lực, Lưu Y Tuyết dần dần chiếm được lòng tin của tất cả cổ đông, cũng như toàn thể nhân viên trong tập đoàn. Các cổ đông theo dõi cô có thể thấy sự nỗ lực cũng như nhiệt huyết của cô, bản thân cũng nhớ lại một thời thanh xuân của mình.
Nhân viên tập đoàn khi gặp mặt thì một câu chủ tịch hai câu chủ tịch, mặc dù vẫn còn vài kẻ nịnh bợ Lưu Tiểu Linh trước đây không cam tâm.
Tại văn phòng chủ tịch.
Cốc cốc cốc.
"Mời vào."
Hy Liên Trâm bước vào mỉm cười, Lưu Y Tuyết đứng bật dậy, "Cô Trâm!"
"Ta có làm phiền cháu không?"
"Tất nhiên là không ạ!"
Bà mỉm cười dịu dàng. "Dạo này cháu thế nào rồi?"
"Ừm, mọi việc đều thuận lợi. Tạm thời chưa ai có thể lung lay ghế cháu đang ngồi." Lưu Y Tuyết rót một tách trà rồi đặt trước mặt bà.
"Vậy thì tốt. Ta đã lo rằng đám cổ đông kia không biết thân biết phận."
"Cô yên tâm, cháu chấn chỉnh hết rồi." Lưu Y Tuyết mỉm cười tự đắc.
"Gia đình thế nào? Tình cảm vợ chồng vẫn thắm thiết chứ?"
"Chúng cháu vẫn còn yêu nhau lắm." Lưu Y Tuyết gãi gãi gò má. "Đúng rồi, cô Trâm, cháu..." Cô tiến gần nói nhỏ vào tai Hy Liên Trâm. Bà giật nảy mình. "Cháu có thai rồi!?"
"Suỵt!"
"À, e hèm." Hy Liên Trâm vuốt ngực, lấy lại bình tĩnh. "Bao tháng rồi? Sao giờ mới báo ta?"
"Mới một tuần thôi ạ. Cháu bận quá quên mất."
"Vậy còn đi làm gì nữa? Nghỉ đi, Khải tổng không khuyên bảo cháu à?"
"Á..." Lưu Y Tuyết bối rối.
"Sao thế? Có phải cháu..." Hy Liên Trâm đưa tay đỡ trán. "Cháu quên nói với cậu ta rồi đúng không?"
"A ha..."
"Nhóc ngốc. Đầu để làm cảnh à?" Hy Liên Trâm đi đến búng trán Lưu Y Tuyết. "Thì tối qua cháu định nói nhưng bị cuộc gọi làm phân tâm thế là quên luôn."
"Ta đến chịu cháu. Làm việc ít thôi, phụ nữ mang thai làm việc nhiều không tốt. Dù mới một tuần thì cũng phải cẩn thận. Không ốm nghén chứ gì?"
"Sao bác biết?" Lưu Y Tuyết quay phắt đầu lại. "Bác đọc tâm trí cháu à?"
"Nhóc con! Ta đâu phải người ngoài hành tinh!" Hy Liên Trâm búng trán Lưu Y Tuyết liên tục. "Phương Liên cũng không nghén, nên ta nghĩ cháu cũng vậy thôi."
"Ồ, mẹ không nghén." Lưu Y Tuyết gật đầu. "Đi hr thật!"
"Đỉnh gì mà đỉnh. Tỉ lệ xảy thai cao hơn mà đỉnh à? Hôm nay tan làm sớm đi, nghỉ ngơi cho tốt."
Lưu Y Tuyết gật đầu. "Chiều nay cháu cũng định tan sớm."
Hy Liên Trâm đi được một lúc thì tiếng gõ cửa lại vang lên. Lần này là Triệu Tuyết Nghi, cô tươi cười nhảy chân sáo đến bên Lưu Y Tuyết.
"Khiếp quá đi mất. Tình yêu đã làm gì cậu rồi?"
Triệu Tuyết Nghi bĩu môi. "Không dễ thương à?"
"Không." Lưu Y Tuyết mặt lanh tanh.
"Lè, đồ vô cảm." Triệu Tuyết Nghi chạy ra sau ghế, ôm chần cô từ đằng sau. "Mình đi ăn đi, trưa rồi."
"Được. Chọn điểm đến chưa?" Lưu Y Tuyết vớ lấy chiếc áo măng tô sau ghế.
"Đương nhiên. Hôm nay bổn tiểu thư đãi cậu!"
Ngồi chiếc Lamborghini của Triệu Tuyết Nghi, không lâu sau họ đến một nhà hàng cách đó một, hai ki-lô-mét.
Nhà hàng nhỏ nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng, tinh tế. Lưu Y Tuyết vừa vào đã dãn mày, Triệu Tuyết Nghi tự mãn. "Thế nào? Rất đẹp đúng không? Lần trước đi chơi với Mặc Thoại cũng vào đây ăn, thấy đẹp là nhớ phải mang cậu đến đây rồi."
Lưu Y Tuyết cười khẩy. "Hừm, vẫn là vì Tiểu Thoại hả."
"Không có!"
Ngồi vào bàn đặt trước, họ gọi món rồi trò chuyện giết thời gian. Lưu Y Tuyết đưa mắt liếc một lượt, từ đầu bếp cho tới phục vụ, rồi cách bày trí, rất hợp gu của cô.
Mặc cho Triệu Tuyết Nghi lải nhải tin nhảm khắp thành phố, Lưu Y Tuyết đưa mắt ra cửa sổ, thỉnh thoảng gật đầu vài cái. Khung cảnh cũng thật yên bình, hôm nay thật thoải mái.
Bỗng bàn tay đang nghịch ngón tay Triệu Tuyết Nghi siết chặt lại, khiến cô giật mình kêu đau. "Tiểu Tuyết, nát ngón tay bây giờ."
Thấy Lưu Y Tuyết không phản ứng gì, khuôn mặt lạnh tanh, mắt xa đăm xuống dưới phố. Triệu Tuyết Nghi tò mò như theo, bỗng cô nhíu chặt mày. "Khải Minh Kiệt?"
Bên ngoài, hắn cùng một người phụ nữ xinh đẹp, thanh lịch đi dạo phố.
"Anh ta... Tiểu Tuyết! Tôi không nhìn sai người đúng không?"
"Ừ."
"Này... Cậu có sao không?" Triệu Tuyết Nghi nắm lấy tay Lưu Y Tuyết. Bỗng cô bật dậy, "Để tôi đi hỏi cho ra nhẽ!"
"Khoan." Lưu Y Tuyết nắm chặt lấy bàn tay Triệu Tuyết Nghi. Cô lấy điện thoại ra, bấm gọi dãy số quen thuộc.
Bên dưới, điện thoại của người đàn ông kia cũng kêu lên. Anh ta nhìn điện thoại, rồi cúp máy.
Triệu Tuyết Nghi giận dữ đập tay vào bàn. "Sao anh ta dám!"
"Không. Là chiêu trò. Tôi sẽ hỏi anh ấy lại sau." Lưu Y Tuyết gương mặt mất hồn, bàn tay nắm lấy tay Triệu Tuyết Nghi siết chặt lại.
Triệu Tuyết Nghi thở dài ấm ức. Rõ là rất khó chịu, sao cứ phải kiềm chế như thế?