Vương Mặc Thoại đứng dựa vào chiếc xe bên cạnh, ngắm nhìn cảnh vật tươi vui xung quanh. Người người trên phố hết nhìn khuôn mặt điển trai rồi nhìn đến chiếc xe màu trắng bóng loáng của anh. Thầm khen ngợi sao lại có một người đàn ông vừa trông đẹp trai rất có học thức còn giàu nữa.
Tâm trạng hôm nay rất phù hợp với vui vẻ, nhưng mà khuôn mặt được ánh nắng rọi vào kia thoáng chút vẻ khó chịu.
Từ Triệu gia, cánh cửa bật mở. Một cô gái với mái tóc đen xõa ngang vai, chiếc váy màu xanh bó sát người, đôi giày thể thao màu trắng tinh. Vương Mặc Thoại hơi ngây người rồi cũng lấy lại dáng vẻ ban đầu.
Đồ hôm nay hai người mặc cùng màu xanh, giày cùng màu trắng, cặp kính che nửa khuôn mặt cũng giống nhau. Đi cùng nhau không cần nói cũng lầm tưởng rằng hai người là một cặp.
Anh mở cửa xe, để Triệu Tuyết Nghi ngồi vào ghế lái phụ. Khởi động máy, chiếc Mercedes màu trắng lướt nhanh trên đoạn đường như một cái bóng.
Hôm nay sẽ là một ngày cực kì đẹp nếu như không phải hộ tống cô tiểu thư này đi chơi! Vương Mặc Thoại thầm than trong lòng, nhưng vì đã hứa với gia đình hai bên nên không đi không được.
"Cô muốn đi đâu?"
Triệu Tuyết Nghi nghĩ ngợi một hồi. "Ừm, first date thì đi... Khu vui chơi đi."
"Lớn tướng rồi còn đi khu vui chơi? Cô là trẻ con trong thân thể người lớn sao?"
"Xì, có mà anh kiếm cớ không đưa tôi đi thì có. Đừng hòng đạt được ý muốn, tôi sẽ bám lấy anh cả ngày này."
Vương Mặc Thoại khóc than. Đến khu vui chơi, Triệu Tuyết Nghi vui vẻ xuống xe, quan sát một lượt rồi chạy đi mất. Vương Mặc Thoại đỗ xe xong thấy lạc mất bạn đồng hành, ngó nghiêng khắp nơi tìm kiếm bóng dáng ấy.
Không phải đi lạc rồi đấy chứ? Vừa dứt suy nghĩ, một bàn tay đập vào vai anh khiến anh giật mình nắm chặt cổ tay ấy.
"Đau đau đau đau! Thả ra!"
Nghe giọng nói quen thuộc, Vương Mặc Thoại thả lòng bàn tay. Triệu Tuyết Nghi xoa xoa cổ tay. Người đàn ông này thương hoa tiếc ngọc với tất cả các cô gái, sao riêng mình cô lại đối xử thế này? Dẫm nát cả hoa rồi ấy chứ.
Vương Mặc Thoại gãi đầu, "Xin lỗi. Tôi hơi mạnh tay."
"Không phải hơi mạnh, mà là quá mạnh! Phạt anh hôm nay đi chơi với tôi mà không được than vãn." Triệu Tuyết Nghi bĩu môi, vênh mặt nhìn anh.
Vương Mặc Thoại thở dài, "Rõ, tiểu nhân xin nghe lệnh."
"Tốt, bổn cung muốn đi chơi cái này. Mau đi cùng ta!"
Hết tàu lượn siêu tốc rồi đến đu quay văng dây, trong chốc lát Triệu Tuyết Nghi đã kéo Vương Mặc Thoại đi càn quét được một nửa khu vui chơi đáng thương.
Giữa chừng, Vương Mặc Thoại kéo tay Triệu Tuyết Nghi lại. Cô quay đầu, "Hửm, sao thế?"
"Nghỉ một chút đi, tôi mệt."
Triệu Tuyết Nghi gật đầu. "Ok, vậy ngồi nghỉ..." Cô ngó nghiêng tìm kiếm một băng ghế, rồi đẩy anh ngồi xuống. "Tôi đi mua đồ uống. Chờ chút nhé!"
"Ừm.
Vương Mặc Thoại dõi theo bóng hình nhỏ nhắn kia, thầm ghi nhớ vào trong đầu. Nhỏ bé vậy, mà sức chiến đấu cũng thật phi thường...
Triệu Tuyết Nghi quay về với hai lon nước trên tay. Vương Mặc Thoại đưa tay đón lấy lon nước, "Cảm ơn."
Cả hai ngồi chung một băng ghế, lặng lẽ uống lon nước của mình. Dường như muốn phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng nhưng không có bất cứ một chủ đề nào phù hợp.
"Mới chơi được một nửa, sao anh dễ mệt thế?"
Vương Mặc Thoại lắc lắc lon nước trên tay, "Cô không biết thôi, tối qua tôi trực ca đêm. Không ngủ được mấy, nay lại đưa cô đi chơi, vừa mệt vừa buồn ngủ."
Triệu Tuyết Nghi nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Vương Mặc Thoại rồi nghĩ ngợi một lát. "Làm bác sĩ mệt lắm sao?"
"Ừm, có ca bệnh cấp cứu thì giữa đêm cũng bị dựng dậy. Còn là viện trưởng nữa, thật muốn từ chức ở ẩn mà." Vương Mặc Thoại dựa lưng vào ghế, thở dài ngán ngẩm.
"Vậy nghỉ việc đi, tôi nuôi anh."
Vương Mặc Thoại mở mắt, quay đầu nhìn người con gái đối diện. Gương mặt ngây ngô của cô khiến anh nhíu mày, "Cô? Nuôi tôi?"
Triệu Tuyết Nghi gật đầu, mân mê lon nước trong tay. "Tôi cũng có thể kiếm tiền, anh ở nhà làm nội trợ cũng được."
Vương Mặc Thoại bật cười, "Tôi mà cần một người phụ nữ nuôi sao? Cô ngây thơ thật đấy!"
Anh nâng cằm cô, hai khuôn mặt chỉ còn cách vài xăng-ti-mét. "Tôi là đàn ông, đương nhiên là trụ cột. Vai cô nhỏ vậy, sao gánh được trách nhiệm về kinh tế trên vai?"
Triệu Tuyết Nghi ngây người một lúc, rồi tiến đến chạm môi vào bờ môi mỏng đang khẽ khép ấy. Đầu môi bỗng được bao phủ bởi hơi ấm, khiến Vương Mặc Thoại giật mình, nhất thời không phản ứng kịp.
Một vài giây sau, hai đôi môi dứt ra, bàn tay bé nhỏ của Triệu Tuyết Nghi áp lên hai gò má của Vương Mặc Thoại.
"Mặc Thoại, anh quan tâm tôi, tôi vui lắm."
"Trước nay cha mẹ bận việc, tôi hầu như không có ai để ý. Giờ chỉ là mối quan hệ ràng buộc, anh lại lo nhiều như vậy, tôi vui lắm!"
Trên gương mặt ấy, nụ cười rạng rỡ như ánh dương hiện lên. Vương Mặc Thoại cảm thấy bản thân chỉ muốn giấu nhẹm người con gái này đi, để nụ cười rạng rỡ ấy chỉ dành cho mình anh.
Vương Mặc Thoại cúi đầu, một tay áp sát gò má nâng lên. Hai đôi môi một lần nữa đụng chạm, lần này, hoàn toàn là tự nguyện.