Yến tiệc đêm giao thừa ở hậu cung vẫn còn tiếp tục, mà tỷ muội Thẩm gia lại vô duyên với dạ yến đêm nay, Thẩm Thanh Dao được đỡ đến thiên điện xem vết thương, mà Thẩm Thanh Cẩm lại bởi vì va chạm với Thái Hậu bị phạt ở một gian thiên điện khác tự mình tĩnh tâm……
Cùng so sánh với cảnh ngộ của tỷ muội Thẩm gia, Tô Vãn đang nhận được sự yêu thích của Thái Hậu, Thái Hậu không chỉ có để Tô Vãn ngồi ở bên người mình dùng cơm, thậm chí còn vẻ mặt tươi cười tự mình gắp thức ăn cho cô.
Bậc đãi ngộ đặc thù này, các vị quý nữ cùng các phu nhân xem ở một bên đã chết lặng……
Đều nói súng bắn chim đầu đàn, hôm nay Tô Vãn ở tiệc tối làm nổi bậc như vậy, thay thành người khác đã sớm như đi trên băng mỏng, cố tình Tô đại tiểu thư nhà chúng ta có tiếng không tim không phổi, tiệc tối chỉ được một nửa, Tô Vãn liền lấy thân thể không khoẻ cáo lui trước, Thái Hậu không chỉ có không trách tội, còn riêng kêu nữ quan bên người mình dẫn Tô Vãn đi thiên điện cách vách nghỉ ngơi.
Thái Hậu an bài thiên điện cho Tô Vãn tự nhiên cũng là cực tốt, Tô Vãn vừa vào cửa liền cảm giác được nhiệt khí ấm áp bên trong.
Lúc này ở trong phòng bếp than cháy vừa đủ, mà ở trên giường cạnh bếp lò, ngồi một thân ảnh thon dài gầy ốm, hắn mặc mãng bào màu tím, một đầu tóc đen như mực nhu thuận khoác trên vai.
Cung nữ ở phía sau nhìn thấy người trong thiên điện hình như cũng không ngoài ý muốn, nàng hơi tiến lên một bước, rũ mi mắt cung kính hành một cái đại lễ.
“Nô tỳ tham kiến Cửu vương gia!”
Cung nữ này cũng là người lâu năm bên cạnh Thái Hậu, tự nhiên là theo thói quen kêu Tần Mục Ngôn là “Cửu vương gia”.
Nghe cung nữ nói, Tô Duệ chỉ là không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, cung nữ kia lập tức thức thời lui ra ngoài, lúc này, thiên điện cũng chỉ còn lại Tô Vãn cùng Tô Duệ....
“Tân niên vui vẻ!”
Hai người không hẹn mà cùng mở miệng, sau đó lại nhìn nhau cười.
“Lại đây ngồi.”
Tô Duệ vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, Tô Vãn nhìn thấy động tác của hắn tự nhiên không chút do dự đi đến bên cạnh Tô Duệ ngồi xuống.
“Chàng đem chuyện của chúng ta nói cho Thái Hậu?”
Đêm nay Thái Hậu vừa thấy mặt liền đối với Tô Vãn phá lệ chiếu cố, khi đó Tô Vãn liền nghĩ tới điểm này, sau đó cô mới có thể không chút do dự dựa thế.
Nghe Tô Vãn nói, Tô Duệ ngước mắt nhìn Tô Vãn, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Ta biết Thẩm Thanh Cẩm không phải đối thủ của nàng, nhưng mà…… Ta không cho phép bất kì kẻ nào khi dễ nàng, cho dù là có cái ý tưởng đó cũng không được, chỉ cần có ta ở đây, thế giới này, thế giới sau, mỗi cái thế giới…… Đều không ai có thể khi dễ nàng.”
Không ai có thể khi dễ nàng, ta cũng không thể……
Nghe Tô Duệ nói, Tô Vãn nhịn không được nhướng mày cười.
“Chàng thật ấu trĩ, nhưng mà…… Ta thích.”
Khi nói chuyện, Tô Vãn đã không tự chủ đem đầu dựa vào vai Tô Duệ.
“Qua năm, nhiệm vụ này cũng không sai biệt lắm gần kết thúc, ta cũng không cần mạng của Thẩm Thanh Cẩm, như vậy chàng và ta mỗi người một nửa tích phân của nhiệm vụ, chàng có chịu không?”
Trước kia, Tô Vãn đối với tích phân nhiệm vụ đặc biệt chấp nhất, mà hiện tại……
Cô cảm thấy mình đã không cần liều mạng đi kiếm tích phân như vậy.
Nghe Tô Vãn nói, Tô Duệ bên cạnh chỉ là nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Tất cả đều nghe theo nàng. ”
Từ một khắc hắn nhận định nàng kia, đối với Tô Duệ mà nói, cả nhân sinh của mình, quan trọng nhất cũng chỉ có Tô Vãn, tất cả những thứ khác đều là mây bay……
Giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tô Vãn, khóe môi Tô Duệ không tự chủ được ôn nhu mỉm cười.
Trừ tịch náo nhiệt, thiên điện yên tĩnh, hai người lẳng lặng rúc vào nhau, an bình lại thoải mái yên lặng thể nghiệm cái trừ tịch đầu tiên ở hoàng triều Đại Kình của bọn họ, cũng là cái trừ tịch cuối cùng……
Nửa đêm, trên không trung ở hoàng thành bốc lên pháo hoa sáng lạn lóa mắt, một năm mới lại bắt đầu.
Thẩm Thanh Cẩm bị trừng phạt một mình ở thiện điện lạnh băng, xuyên thấu qua khe hở cửa sổ nhìn thấy bên ngoài pháo hoa sáng lạn, trong lúc nhất thời đáy lòng ngũ vị tạp trần, nàng không biết mình làm sai cái gì, vốn tưởng rằng trọng sinh một lần thì có thể phiên vân phúc vũ, lại không nghĩ rằng lần này vậy mà thua trong tay Tô Vãn người luôn bị mình khinh thường.
Cái này làm cho Thẩm Thanh Cẩm cực kì không cam lòng!
Nàng ngơ ngẩn nhìn pháo hoa ở giữa không trung đến xuất thần, chờ nàng phục hồi lại tinh thần, khóe mắt bỗng nhiên liếc thấy một hình bóng quen thuộc, kia, không phải Thẩm Thanh Dao sao?
Vừa thấy đến kẻ thù kiếp trước của mình, Thẩm Thanh Cẩm thần sắc lập tức nghiêm túc lên, nàng tận mắt nhìn thấy thân ảnh Thẩm Thanh Dao biến mất ở trong bóng đêm, nghĩ đến Thái Hậu trách phạt mình, Thẩm Thanh Cẩm do dự một chút, cuối cùng vẫn lặng lẽ đẩy ra cửa thiên điện, thừa dịp không người chú ý, bước nhanh đuổi kịp phương hướng Thẩm Thanh Dao rời đi ……
Lúc nửa đêm, đường đi trong hậu cung vẫn đèn đuốc huy hoàng, hình như sợ bị người khác nhìn thấy, Thẩm Thanh Dao ở phía trước vẫn luôn chọn đường nhỏ không người đường chậm rãi mà đi, mà Thẩm Thanh Cẩm ngừng thở lặng lẽ đi theo phía sau nàng, không bao lâu hai người đã rời khỏi hậu cung, đi tới sườn ở Ngự Hoa Viên.
Trời đông giá rét, trong Ngự Hoa Viên chỉ có đông mai còn ngạo hàn đứng thẳng, Thẩm Thanh Cẩm đi theo Thẩm Thanh Dao một đường đi vào giữa Ngự Hoa Viên bên cạnh một cái ao, Thẩm Thanh Dao ở phía trước đột nhiên biến mất.
Thẩm Thanh Cẩm xoa xoa đôi mắt, đêm khuya đen thẳm, hoa viên yên tĩnh, nơi nào còn có bóng dáng Thẩm Thanh Dao?
Đây là…
Không xong!
Trong lòng Thẩm Thanh Cẩm biết mình trúng kế, sắc mặt đại biến xoay người liền muốn rời đi, mà ở nháy mắt nàng xoay người, một thân ảnh mảnh khảnh quỷ mị bay tới trước mặt nàng....
“A!”
Đột nhiên không kịp phòng ngừa nhìn thấy một khuôn mặt giống mình như đúc, Thẩm Thanh Cẩm đột nhiên hét to một tiếng.
Mà “Thẩm Thanh Cẩm” khác ở trước mắt quỷ dị cười, nhẹ nhàng nâng hai tay về phía trước dùng sức đẩy....
“Thình thịch!”
Cả người Thẩm Thanh Cẩm bị đẩy vào trong ao, theo lý thuyết lúc này nước ao đều đã kết băng, nhưng chỗ nàng rơi xuống lại trùng hợp là chỗ đáy ao mà nội thị trong cung ngày thường dọn dẹp qua.
Hàn khí khắc cốt nháy mắt vây quanh Thẩm Thanh Cẩm, nàng ý thức dần dần mơ hồ, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, nàng nghe được nữ nhân ở trên bờ kia dùng thanh âm của mình liều mạng hô to.....
“Cứu mạng! Cứu mạng a!”
Tiếng kêu cứu bén nhọn kinh hoảng ở trong Ngự Hoa Viên yên tĩnh phiêu đãng, không nghiêng không lệch rơi vào lỗ tay mọi người vừa mới tiến vào cửa Ngự Hoa Viên.
Thì ra lúc này mọi người vừa mới dùng xong tiệc tối, đang chuẩn bị bồi Thái Tử điện hạ cùng nhau đến Ngự Hoa Viên thưởng thức pháo hoa cùng đèn cung đình, kết quả vừa tiến vào hoa viên liền nghe được từ trong hoa viên truyền ra tiếng kinh hô của nữ tử.
Thanh âm này đối với người khác mà nói khả năng có chút xa lạ, nhưng Thẩm Ngọc Thư cùng Tần Đình lại lập tức nghe ra được đúng là thanh âm của Thẩm Thanh Cẩm, vẫn luôn bất hạnh không thể ở trước mặt giai nhân thể hiện, Tần Đình lúc này ánh mắt sáng ngời, không chờ Thẩm Ngọc Thư có động tác, hắn cũng đã giành trước chạy như bay đến đó.
Theo phương hướng thanh âm truyền đến, Tần Đình chạy như bay đến bên cạnh cái ao, nhìn cái ao trước mắt tỏa ra hàn khí, Tần Đình dừng bước chân.
Thân là chi tử của Hoàng Hậu đương triều, Tần Đình từ nhỏ liền tôn quý phi phàm, mười mấy năm qua nhân sinh của hắn có thể nói là thuận buồm xuôi gió, chưa từng ăn qua một chút đau khổ nào.
Cái ao lạnh băng trước mắt dùng mắt thường đều có thể cảm nhận được nó lạnh đến thấu xương, này một khi nhảy xuống, nhất định hàn khí nhập thể!
Ở khoảng khắc Tần Đình chần chờ, lại thấy một thân ảnh khác đã không chút do dự nhảy xuống.
Đó là……
“Nhị điện hạ!”
Mọi người ở một bên tất cả đều kinh ngạc nhìn Tần Việt nhảy vào trong nước, ngay cả Thẩm Ngọc Thư theo sau đuổi tới đang chuẩn bị xuống nước cũng sững sờ tại chỗ.
Cho tới nay, Thẩm Ngọc Thư cũng biết Ngũ hoàng tử đối với muội muội của mình có hảo cảm, chỉ là làm hắn không nghĩ tới, ở thời điểm nguy hiểm như vậy, Ngũ hoàng tử do dự, Nhị hoàng tử luôn vô thanh vô tức lại không chút do dự xuống nước cứu người……
Không bao lâu, mặt nước đong đưa, Tần Việt kéo Thẩm Thanh Cẩm sớm đã hôn mê lên bờ.
“Thanh Cẩm!”
Thẩm Ngọc Thư nôn nóng tiến về phía trước, Tần Việt lại thân thể cứng còng đem Thẩm Thanh Cẩm thẳng tắp ôm ở trong ngực mình.
“Thẩm tướng quân, đừng chạm vào nàng, mau truyền thái y!”
Mọi người ở Ngự Hoa Viên bị chuyện ngoài ý muốn này của Thẩm Thanh Cẩm đánh gãy, Thái Tử lập tức truyền thái y lại đây, mà một đám người cũng đi theo thân ảnh Tần Việt thẳng đến khi đem Thẩm Thanh Cẩm đưa vào một cung điện nào đó……
Ngự Hoa Viên, một thân ảnh tinh tế tiếu lệ quỷ mị xuất hiện, nàng nhẹ nhàng ở trên mặt mình sờ sờ, lập tức lộ ra một khuôn mặt thanh tú lạnh nhạt, ngóng nhìn phương hướng mọi người rời đi, ánh mắt nữ tử ngưng ngưng, thấp giọng nỉ non tên một người...
Tần Việt……
Tin tức Thẩm Thanh Cẩm rơi xuống nước không bao lâu liền truyền tới hậu cung, nghe tin tức như thế sắc mặt Dư thị đại biến, mà Thái Hậu ở cao tòa phía trên càng là sắc mặt âm trầm....
Vốn nên một mình ở thiên điện hối lỗi, Thẩm Thanh Cẩm vì sao tự mình đi Ngự Hoa Viên?
Lại còn có cố tình ở thời điểm Thái Tử điện hạ mang theo các vị công tử đi vào trong hoa viên, nàng vừa lúc liền rơi xuống nước?
Trên đời này nào chuyện trùng hợp như vậy?
Cái trừ tịch này, tên của Thẩm Thanh Cẩm xem như ở chỗ Thái Hậu nương nương treo hào, mà Thái Hậu đối với Thẩm đại tiểu thư không thích cùng đủ loại lời đồn về Thẩm Thanh Cẩm cũng rất nhanh truyền khắp đế đô……
~~~~~~~~~