~~~~~~~~
Rời khỏi phạm vi thế lực của Thái Nhất môn, Công Tử Mạch mang theo mọi người tới một động phủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, nơi này, thật ra chính là nơi đặt chân gần đây của hắn và Thiên Nhi. Này từng là động phủ của một tán tu, tán tu kia độ kiếp thất bại hồn phi phách tán, động phủ này liền để đó không dùng tới.
Công Tử Mạch là người rất sợ phiền phức, có một địa phương có sẵn như thế, hắn dọn dẹp một chút cũng có thể ở được.
Tiến vào động phủ, Công Tử Mạch ném cho Cưu và Hàn Vũ mấy bình đan dược, đem Tiểu Mai Hoa ném cho Thiên Nhi, sau đó hắn liền xoay người vào phòng tu luyện.
Sau khi tiến vào mật thất tu luyện, hắn lập tức cẩn thận đem Tô Vãn trong lòng ngực mình nâng ra.
Lúc này nàng cuộn tròn thân rắn xanh biếc, toàn bộ thân mình đều dị thường lạnh băng.
“Con rắn nhỏ?”
Công Tử Mạch trong lòng cả kinh, hắn cẩn thận chạm vào thân mình nàng, hiện giờ nàng đã không thể biến thành hình người, Công Tử Mạch tuy rằng xuất thân Dược Cốc, nhưng đối với yêu tu cũng không hiểu biết bao nhiêu, tình huống lúc này hắn thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.
Mà lúc này, ý thức Tô Vãn cũng thật hỗn loạn, nàng và Cưu chịu thương tổn bất đồng. Tô Vãn vốn muốn thăng cấp Kim Đan kỳ, Kim Đan của nhân loại, ở yêu vực lại được kêu là yêu đan!
Vừa rồi lúc kim quang trong túi bắt yêu của Vân Tiên Nhi làm nàng bị thương nhưng đồng thời cũng kích phát dược lực của ngọc tủy quả vạn năm tàn lưu trong cơ thể nàng, hiện giờ, nàng bị thương nhưng lại ngoài ý muốn có được cơ hội thăng cấp ——
Đây là bên bờ sống chết! Thăng cấp thành công, sẽ kết thành yêu đan!
Thăng cấp thất bại, hồn phi phách tán!
Trong thức hải Tô Vãn một mảnh sương mù mênh mông, nàng hiện tại không dùng được linh khí, trong cơ thể linh khí tán loạn, mà dược lực của vạn năm ngọc tủy quả lại cực kì mạnh mẽ.
Linh khí toàn thân đang giao thoa với nhau, làm thân rắn cuộn tròn của Tô Vãn không ngừng run rẩy.
“Con rắn nhỏ, ngươi không sao chứ?”
Công Tử Mạch thấy Tô Vãn không phản ứng, giơ tay muốn đem linh khí trong cơ thể mình đưa vào cho nàng, kết quả vừa mới đụng tới thân rắn của nàng, đã bị một đạo kim quang đánh trở về.
Đây là……
Cái hình xăm kia!
Công Tử Mạch lẳng lặng nhìn toàn bộ thân rắn của Tô Vãn bị một đạo kim quang bao trùm.
Lúc này Tô Vãn chỉ cảm thấy linh khí trong cơ thể dần dần bình ổn xuống, nàng muốn điều động linh khí trong đan điền nhưng những linh khí đó lại phảng phất thoát ly khống chế của nàng bắt đầu tự mình vận hành.
Mà ở thức hải của Tô Vãn cũng dần dần từ hỗn loạn biến thành rõ ràng, nàng cảm giác mình hình như đang ở trong một thế giới khác, nơi này, linh khí dư thừa, khắp núi đồi đều là thiên tài địa bảo!
Nơi này, quả thực chính là tiên cảnh nhân gian đó!
Tô Vãn kinh ngạc nhìn cảnh quan kì dị xuất hiện ở trong thức hải của mình, sau đó nàng bỗng nhiên phát hiện ngọn núi trước mắt có chút quen mắt, này…… Không phải núi Liệt Dương của Tử Dương phái sao?
Mà lúc này, trên ngọn núi này lại không có đại điện sơn môn cao ngất nằm trong tầng mây của Tử Dương phái, chỉ có một nam một nữ hai thân ảnh đơn bạc.
Hai người kia……
Tô Vãn theo bản năng tiến lên, đến gần nàng rốt cuộc cũng thấy được bộ dáng một người trong đó.
Từ……
Tô Vãn kinh ngạc bưng kín miệng mình!
Nam tử một thân hồng y trước mắt, ôn tồn lễ độ, ung dung như ngọc, không phải Từ Sách sao?
Từ Sách.
Không, không phải Từ Sách.
Tô Vãn lại đến gần vài bước, lúc này nam nhân kia đang mặt dày mày dạn lôi kéo tay nữ nhân bên cạnh mình.
“A Thấm, A Thấm, nàng xem nơi này mặt trời mọc thật đẹp nha! Nàng không phải vẫn luôn muốn ngắm sao?”
“Cút ngay, ai muốn ngắm, là chính huynh lôi kéo ta tới có được không?”
Nghe âm thanh nam tử, bạch y nữ tử một bên lập tức xoay người hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
Tô Vãn lúc này cũng thấy rõ ràng bộ dáng của bạch y thiếu nữ kia, đẹp tựa thiên tiên.
Hai người đứng chung một chỗ thật đúng là trai tài gái sắc vô cùng xứng đôi.
“Liệt Viêm! Ngươi cái tên phụ lòng này, ta biết ngươi ở chỗ này! Ngươi lăn ra đây cho ta!”
Lúc này dưới chân núi bỗng nhiên lại vang lên một giọng nữ nhân bén nhọn, nghe tiếng của nàng. Hai người trên đỉnh núi trên mặt đều thay đổi.
“Hừ, nợ đào hoa của huynh tới.”
Bạch y tiên tử bĩu môi, tuy là đang tức giận, nhưng vẫn như cũ phong tình vạn chủng.
Mà hồng y nam tử một bên chỉ cười cười, hắn nhẹ nhàng búng tay một cái, lập tức có hai đạo thân ảnh hắc bạch xuất hiện.
“A Thời, A Dạ, giúp bản tôn đuổi bà điên kia đi!”
“Vâng, chủ thượng!”
Hai đạo thân ảnh rời đi nhanh như chớp, Tô Vãn không thấy rõ bộ dáng hai người, chỉ là người mặc bạch y là một nam nhân, mà người mặc hắc y còn lại là một thiếu nữ.
Liệt Viêm……
Liệt Dương sơn.
Hay là, nam nhân lớn lên giống với Từ Sách như đúc, chính là Liệt Viêm Tiên Tôn trong truyền thuyết! Mà bạch y nữ tử kia chính là Kinh Hồng tiên tử trong lời nói của Tiểu Mai Hoa?
Tô Vãn đang cảm thấy kinh ngạc với suy đoán của mình, trong nháy mắt đã là một hoàn cảnh khác.
Ngọn lửa vô cùng vô tận, sấm sét liên tiếp không ngừng.
Thiên phạt hàng, Thiên Đạo giận.
Tô Vãn nhìn thấy trong thiên địa một mảnh hỗn độn, mà Liệt Viêm Tiên Tôn tóc đen rối tung, mất đi ưu nhã ngày xưa đang vẻ mặt thống khổ ôm hồng y nữ tử trong lòng ngực mình.
“A Thấm, A Thấm! Nàng đừng đi, nàng đừng đi.”
“Ta……”
Kinh Hồng tiên tử cố sức mở mắt ra, nâng bàn tay muốn chạm vào mặt Liệt Viêm Tiên Tôn, lúc này Tô Vãn đứng ở một bên, liếc mắt một cái liền thấy được lắc tay kim sắc trên tay nàng ấy, thế nhưng giống hệt như cái của nàng!
Lắc tay kia quả nhiên là đồ vật của Kinh Hồng tiên tử sao?
Nó làm sao lại tới trong tay mình, lại còn không tháo xuống được?
Tô Vãn lui về phía sau vài bước, nàng theo bản năng sờ sờ tay mình, tuy rằng đang ở thức hải, nhưng trên cổ tay nàng vẫn còn cái lắc kia.
Nó không còn là hình xăm, mà biến thành lắc tay chân chính.
“Đây là ngụy Tiên Khí, không có năng lực công kích gì, nó chỉ có thể che giấu quỷ khí trên người cô, để cô có thể bình an ở nhân gian hành tẩu mà thôi.”
Bên tai Tô Vãn đột nhiên vang lên tiếng vọng của một thiếu niên.
Nàng nhớ, đây là đồ vật mà trong một thế giới nhiệm vụ nào đó có một lão quỷ đưa cho mình!
Chỉ là những chuyện khác trong thế giới nhiệm vụ đó, Tô Vãn đều không nhớ rõ nữa.
Nhưng mà, hiện tại xem ra lắc tay này tuyệt đối không đơn giản như vậy. Tô Vãn nâng cổ tay lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn lắc tay kim sắc trên cổ tay mình, lúc này, lắc tay kia chợt lóe ánh sáng, một chữ “Thấm” như ẩn như hiện.
A Thấm.
Kinh Hồng tiên tử, đây quả nhiên là đồ vật của nàng, Tô Vãn không khỏi càng thêm mê mang...
Thức hải của Tô Vãn ngay lúc này lại lần nữa hỗn loạn, ý thức của nàng cũng dần dần yên tĩnh lại.
Lúc này, ở phòng tu luyện, Công Tử Mạch trơ mắt nhìn kim quang tan đi, mà Tô Vãn vốn dĩ đang cuộn tròn trên đệm hương bồ thì vảy trên người nàng bắt đầu bóc ra, chờ đến vảy tan mất, trong cơ thể nàng có một trận thanh quang đang không ngừng lập loè, đó là yêu đan của nàng!
Kết đan thành công!
Ánh mắt Công Tử Mạch chợt lóe, hắn còn chưa kịp cao hứng, liền nhìn thấy Tô Vãn trước mặt dần dần biến trở về hình người, mà lúc này nàng tự nhiên là trần như nhộng.
Ách.
Công Tử Mạch chớp chớp mắt, giơ tay từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái áo choàng khoác lên trên người nàng, nhìn thiếu nữ vẫn còn ngủ say, ánh mắt Công Tử Mạch dần dần trở nên có chút sâu thẳm phức tạp ——
Tô Vãn.
Vì sao, ta luôn cảm thấy nàng quen thuộc như vậy?
Tuy rằng, trong trí nhớ của mình cái tên “Tô Vãn” này thật xa lạ, thậm chí ở trong thế giới nhiệm vụ lần đầu tiên nhìn thấy con rắn nhỏ này, mình liền cảm giác được hở thở của nàng, nhưng, mình căn bản không hạ thủ với nàng được.
Nàng cùng người khác không giống nhau, thật sự không giống nhau.
~~~~~~~
Sắp sửa mở ra chuyện xưa của tiểu nam phụ đáng thương.. Ahiuhiu
Sắp tới sẽ có bạo chương nhé các tềnh yêuuuu 😗😗😗