~~~~~~
Từ trong thiên viện Tô Vãn đi ra, khuôn mặt Ân Bắc Ca vẫn luôn âm trầm, mà Diêu Nhược Phương lại đi theo phía sau hắn nhắm mắt theo đuôi, thời điểm đi được một nửa, cô ta do dự giơ tay muốn túm quân phục của Ân Bắc Ca, nhưng ngón tay vừa mới tiếp xúc đến cổ tay áo của hắn, đã bị nam nhân phía trước hung hăng ném ra.
Diêu Nhược Phương cắn cắn môi, nhìn thân ảnh thon dài của Ân Bắc Ca, cô ta do dự một chút, cuối cùng vẫn là vẻ mặt ủy khuất bước nhanh đi theo phía sau nam nhân.
Hai người mang theo Nguyệt Tú, một đường trầm mặc về tới sân mình, tiến vào chính phòng liền nhìn thấy Diêu Bạch Tiêm mặc áo gấm ngồi ngay ngắn ở phòng khách, vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên phẩm trà.
“Nương!”
Gặp được cô cô kiêm mẹ chồng của mình, Diêu Nhược Phương lập tức chạy vội qua dường như làm nũng bắt được cánh tay Diêu Bạch Tiêm: “Nương, người đã đến rồi! Người mau khuyên nhủ Bắc Ca, anh ấy vẫn luôn giận con, con cũng không có làm gì cả! Con chỉ là vì muốn tốt cho anh ấy, con……”
“Được rồi.”
Diêu Bạch Tiêm buông chén trà, không nhìn sắc mặt Diêu Nhược Phương, ngược lại ngước mắt liếc nhìn Nguyệt Tú ở cửa.
“Nguyệt Tú, đỡ Thiếu phu nhân của các ngươi vào buồng trong nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, đại phu nhân.”
Nguyệt Tú là từ Diêu gia ra tới, tự nhiên đối với Diêu Bạch Tiêm nghe lời răm rắp.
Thấy mẹ chồng của mình đã lên tiếng, Diêu Nhược Phương cũng lập tức giơ tay, hành lễ với Diêu Bạch Tiêm, sau đó mặc cho Nguyệt Tú đỡ mình vào buồng trong.
“Trân Lam!”
Thấy chủ tớ hai người rời đi, Diêu Bạch Tiêm lại giơ tay gọi Trân Lam đến bên người, phân phó vào tai cô ta vài câu, Trân Lam nghe vậy sắc mặt kính cẩn gật gật đầu, ngay sau đó cô ta liền đứng dậy mang tất cả tôi tớ trong phòng đi, thời điểm sắp ra cửa, Trân Lam còn cẩn thận dè dặt đóng cửa phòng lại.
Lúc này, trong đại sảnh chỉ còn lại hai mẹ con Diêu Bạch Tiêm và Ân Bắc Ca.
“Nương, người có chuyện gì muốn nói?”
Ân Bắc Ca tự nhiên nhìn ra mẹ mình đây là có chuyện muốn nói, hắn dứt khoát nâng đôi mắt nhìn thẳng mặt Diêu Bạch Tiêm: “Là vì…… chuyện Tô Vãn?”
“Bang.”.
Diêu Bạch Tiêm hung hăng đặt chén trà lên bàn gỗ tử đàn ở một bên: “Đó là đại tẩu con, con làm sao có thể kêu thẳng tên! Vừa mới trở về, đến viện của mình cũng chưa vào trực tiếp chạy đến thiên viện, người không biết còn tưởng rằng con thật sự có quan hệ mờ ám gì với nó! Bắc Ca, con là con vợ cả duy nhất của cha con, con là thiếu soái của Liêu Thành, là người duy nhất thừa kế toàn bộ Ân gia, con cũng không thể đem tiền đồ của mình hủy ở trong tay một nữ nhân không biết liêm sỉ!”
“Nương, người không thể nói như vậy Tô…… Đại tẩu! Cô ấy không có…… Không có làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với đại ca! Đại ca ngày đó xảy ra chuyện, rõ ràng là bởi vì con……”
“Đủ rồi!”
“Rầm” một tiếng, Diêu Bạch Tiêm quét đổ chén trà trên bàn, bà ta đứng phắt dậy, bước nhanh đến trước mặt Ân Bắc Ca, nâng mặt gắt gao nhìn vào đôi mắt hắn: “Con muốn cho người khắp thiên hạ đều biết đại ca con chết như thế nào sao?”
“Con muốn cho người của toàn bộ Liêu Thành đều chọc cột sống con nói con đã từng mưu toan xâm phạm tẩu tử của mình sao?”
Trong mắt Diêu Bạch Tiêm tràn đầy lạnh lẽo.
“Bắc Ca, Bắc Việt không còn nữa, nương chỉ có con! Bởi vì một nữ nhân, nương đã mất đi đại ca con, nương tuyệt đối không thể bởi vì cô ta mà mất đi con, khổ tâm của nương, con làm sao lại không hiểu chứ?”
Nhìn đáy mắt Diêu Bạch Tiêm có ánh nước, còn có khuôn mặt đoan trang yếu đuối của bà ta, Ân Bắc Ca rũ đôi mắt, đường cong trên mặt cũng dần dần nhu hòa xuống.
“Nương, con biết người làm tất cả cũng là vì con, vì cái nhà này.”
Hắn nâng tay, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Diêu Bạch Tiêm: “Nương, con biết sai rồi, con cũng không có tâm tư gì khác, con đã đáp ứng với đại ca phải thay anh ấy chiếu cố đại tẩu, hiện tại đại tẩu bệnh nặng thành như vậy, không phải trong lòng con nên sốt ruột sao? Con đều nghĩ kỹ rồi, ngày mai sẽ phái người đưa đại tẩu đến phòng khám của bác sĩ nước ngoài, để người nước ngoài giúp cô ấy kiểm tra một chút!”
“Không được!”
Nghe Ân Bắc Ca nói, ánh mắt Diêu Bạch Tiêm chợt lóe lập tức cự tuyệt đề nghị của hắn.
“Đại tẩu con có thân phận gì? Làm sao có thể xuất đầu lộ diện trước mặt người nước ngoài? Con đừng cho là mẹ không biết việc làm đùa giỡn của người nước ngoài! Lại muốn sờ lại muốn cởi quần áo, đến lúc đó thể diện Ân gia chúng ta để ở đâu? Chuyện đại tẩu của con về sau con bớt quản đi! Nương đã nhờ người thỉnh danh thủ quốc gia ở kinh thành lại đây, tổ tiên bọn họ chính là ngự y tiền triều, là người chuyên xem bệnh cho Hoàng Thượng! Những bác sĩ người nước ngoài đó làm sao có thể đánh đồng với đại ngự y!”
Nghe Diêu Bạch Tiêm nói, ánh mắt Ân Bắc Ca sáng lên: “Nương, người thật sự thỉnh truyền nhân của ngự y chữa bệnh cho đại tẩu? Vậy thật tốt quá, bệnh của cô ấy được cứu rồi!”
Được cứu rồi?
Diêu Bạch Tiêm một bên rũ con ngươi âm thầm cười lạnh ——
Nữ nhân kia tuyệt đối không thể để lại, lần này một lần chấm dứt, đưa cô ta quy thiên!
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe] nha!!!
Ban đêm, đại viện Ân gia.
Thời điểm Ân Bắc Ca từ thư phòng đi ra, trên bầu trời lại bay những vụn bông tuyết nhỏ, đây thật là một mùa đông nhiều tuyết, nhìn những bông tuyết trắng tinh đó, Ân Bắc Ca sửng sốt một chút, hắn bỗng nhiên nhớ tới mình ở nước ngoài lần đầu tiên gặp được Tô Vãn cũng là vào một ngày tuyết rơi.
Ngày đó cô mặc một cái áo khoác màu đỏ, cả người được vây ở một mảnh đỏ tươi sáng lạn, trong trời đông tuyết lớn bay tán loạn, cô tươi cười làm thế giới thuần trắng kia nháy mắt toả ánh sáng mới……
Bất tri bất giác, Ân Bắc Ca lại đi tới thiên viện phụ cận, ngước mắt nhìn cửa viện nho nhỏ có chút tịch liêu kia, Ân Bắc Ca thở dài một hơi, đang chuẩn bị xoay người rời đi, trong viện lại đột nhiên vang lên tiếng ca quen thuộc ——
Gió mờ ảo, mây phiêu diêu.
Trên biển bọt sóng theo gió trôi.
Cha đánh cá còn chưa về, mẹ ở bờ biển tâm tư niệm……
Đây là dân dao Tô Vãn thích ngâm nga nhất.
Bước chân Ân Bắc Ca đang rời đi dừng một chút, ánh mắt cũng dần dần hoảng hốt lên _________
“Vì sao giai điệu của bài hát này lại thê lương như vậy?”
“Không biết, nương em mỗi lần xướng lên đều giống như đang hồi ức, lại giống như đang hoài niệm.”
Ngày đó, ánh trăng như nước, trung thu tại dị quốc tha hương, Tô Vãn lẳng lặng ngồi ở bên cạnh Ân Bắc Ca nhìn ánh trăng trên bầu trời, ngữ khí đặc biệt nhẹ nhàng: “Mỗi lần em tưởng niệm nương của mình, đều hát lên bài ca này, mỗi lần ngâm nga nó em đều cảm giác người đang ở bên cạnh em, chưa từng rời đi.”
“Nha đầu ngốc.”
Ân Bắc Ca một bên nhịn không được giơ tay chỉnh đầu Tô Vãn, để đầu cô thoải mái gối lên trên vai mình.
“Nếu sau này anh không ở bên cạnh em, em cũng sẽ vì anh mà xướng bài hát này sao? Em sẽ nhớ tới anh sao?”
Nghe Ân Bắc Ca nói, mặt Tô Vãn đỏ lên, nhưng vẫn gật đầu nhỏ đến khó phát hiện.
“Em sẽ, nhưng em vẫn hy vọng, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau, không xa rời nhau.”
Nói tốt vĩnh viễn, giống như là bông tuyết trước mắt bay xuống, hòa tan, sau đó biến mất không còn nữa.
Ân Bắc Ca đột nhiên rất muốn vọt vào cái sân kia, giáp mặt hỏi cô một chút, cô rốt cuộc còn yêu hắn không, nhưng……
Hắn không có cái dũng khí kia.
Từ sau khi đại ca chết, hắn đã không còn dũng khí truy vấn cô.
Hắn đang sợ hãi, sợ hãi cái đáp án kia, cho dù là đáp án gì, hắn cũng không dám tiếp thu ——
Ân Bắc Việt.
Chính là một tồn tại không thể xóa nhòa ở giữa bọn họ.
Ban đêm tuyết rơi đầy đất, thân ảnh Ân Bắc Ca dần dần đi xa, mà trong thiên viện Tô Vãn, tiếng ca uyển chuyển cô tịch kia còn đang đứt quãng phiêu tán tràn ngập bốn phía……