~~~~~~
Khâu Phong năm nay hai mươi tám tuổi, đúng là độ tuổi hoàng kim. Bởi vì điều kiện gia đình không tồi, sau khi Khâu Phong tốt nghiệp đại học liền từ chỗ cha mẹ cầm một số tiền tự mình gây dựng sự nghiệp, hiện tại đã là ông chủ của một công ty nhỏ, so với những người cùng tuổi cũng coi như là có chút tiền đồ.
Nhìn thấy Tô Duệ và Tô Vãn xuất hiện, Khâu Phong tự động xem nhẹ Tô tướng quân, ngược lại vẻ mặt tươi cười đứng dậy nhường chỗ cho Tô Vãn.
"Tô Vãn, em đã đến rồi, ngồi ở đây đi chỗ này có ghế trống!"
Tô Vãn:......
Anh là ai?
Tha thứ ở trong trí nhớ của nguyên chủ cũng hoàn toàn không có bất kì ấn tượng gì với người đàn ông trước mắt.
Thật ra Khâu Phong tuy không được xem là ngọc thụ lâm phong, nhưng cũng coi như ngũ quan đoan chính, chỉ là diện mạo của hắn không quá phù hợp với thẩm mỹ của nguyên chủ, cho nên ở trong ấn tượng của nguyên chủ hắn cũng chỉ là một người qua đường giáp.
Lúc này nghe Khâu Phong nói, Tô Vãn chỉ là lễ phép cười cười, mà Tô tướng quân một bên lại không khách khí với hắn.
"Ui, khách khí như vậy, còn cố ý giữ chỗ cho chúng tôi!"
Tô Duệ vừa nói vừa lôi kéo Tô Vãn dưới sự trợn mắt há hốc mồm của Khâu Phong mà ngồi xuống ngay vị trí vốn dĩ của hắn.
Này......
Dưới sự sửng sốt Khâu Phong không tự chủ được trừng lớn đôi mắt với Tô Duệ.
Tô tướng quân:......
Ngươi trừng ta làm gì? Chưa thấy qua mỹ nam à ~
"Khụ khụ, Tiểu Phong à tới ngồi chỗ này."
La Diễm một bên thấy trường hợp có chút xấu hổ cô lập tức cười kéo em họ của mình đến bên người, sau đó lại cười tủm tỉm nhìn Tô Vãn và Tô Duệ: "Tiểu Vãn à, đây là bạn trai của em sao, lớn lên thật đẹp trai nha, không biết xưng hô như thế nào?"
"Nhan Mộ Bạch."
Tô Duệ hướng về phía La Diễm gật gật đầu.
"Nhan tiên sinh, tên này thật dễ nghe, nghe thật tình thơ ý hoạ, nhìn cậu là người lịch sự văn nhã, không biết là làm công việc gì?"
La Diễm vẫn như cũ mỉm cười vẻ mặt thân thiện nhìn Tô Duệ.
Tô Duệ nhướng mày cười với La Diễm.
"Tôi không giống Tiểu Vãn nhà chúng tôi có học thức như vậy, có thể ngồi văn phòng làm việc, tôi ở Cửu Lâm Nhai bán hàng. "
Nói xong hai tròng mắt hẹp dài của Tô Duệ đảo qua trên người La Diễm: "Vị chị gái này, đồng hồ này tôi cũng có nguồn cung cấp, tuyệt đối so với cái hàng nhái này của chị cho dù dùng kính lúp hạ xuống tám lần để nhìn LOGO cũng vô cùng rõ, lại nói tiếp cái này chị mua bao nhiêu tiền? Thủ công cũng khá giống đấy, chị không bị người ta hố chứ?"
La Diễm:......
Nghe Tô Duệ nói người trong bàn đều đem ánh mắt đặt trên cổ tay La Diễm, tất cả mọi người đều biết cái đồng hồ kia của La Diễm là do chồng của cô ấy mua cho, nghe nói là hàng của Thụy Sĩ, đặc biệt quý giá, lúc cô ấy mới mang lên không ít lần ở trước mặt mọi người khoe khoang.
Cảm giác được ánh mắt mọi người hồ nghi và vui sướng khi người gặp họa, La Diễm lập tức xấu hổ túm túm ống tay áo: "Tiểu Nhan thật biết nói đùa, cái này của tôi là người khác tặng, mua ở nước ngoài đem về!"
"À --"
Tô Duệ nghe La Diễm nói xong cố ý kéo dài âm thanh: "Hiểu hiểu, là hàng chính phẩm của nước ngoài!"
"Được rồi, lát nữa ăn cơm anh đừng nói bừa."
Tô Vãn thấy tình huống cũng không sai biệt lắm, lập tức hờn dỗi lôi kéo ống tay áo Tô Duệ sau đó lại ngẩng đầu cười cười với La Diễm một bên.
"Chị Diễm đừng trách anh ấy! Anh ấy đây là bệnh nghiệp vừa thấy trang sức xa xỉ liền cảm giác nó là đồ dỏm."
La diễm: Ha hả ~
......
Liên hoan công ty thật ra cũng chỉ là một hồi như vậy, mọi người tụ hội ở bên nhau ăn ăn uống uống, tâm sự bát quái, sau khi ăn xong còn có người đề nghị đi karaoke, Tô Vãn và Tô Duệ đối với ca hát không có hứng thú, hai người tìm cái lý do tính về nhà trước.
Kết quả mới vừa đi ra cửa khách sạn liền nhìn thấy một chiếc xe màu xám chạy băng băng ngừng ở nơi đó, cửa sổ xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt của Khâu Phong.
"Hai người phải về sao? Giờ này khó gọi được xe, tôi đưa hai ngươi về?"
"Được."
Nghe Khâu Phong nói, Tô Duệ lập tức thật cao hứng lôi kéo Tô Vãn lên xe, vừa lên xe, hắn còn nhịn không được khoa trương vỗ vỗ ghế da thật dày phía sau: "Xe này của anh không tồi nha, rất êm!"
"Bình thường, bình thường thôi".
Cảm giác được trong giọng nói của Tô Duệ có hâm mộ, Khâu Phong lập tức ngồi thẳng dậy, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo đắc ý.
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
Tô Vãn:......
Tô tướng quân anh càng ngày càng nghịch ngợm mà ~
"Đúng rồi, còn chưa biết Tiểu Vãn em ở nơi nào?"
Khâu Phong này thật ra không khách khí, người ta đã quên mất hắn, hắn lại tự quen thuộc trực tiếp kêu người ta là "Tiểu Vãn".
Đây là biến đổi phương pháp muốn moi ra địa chỉ của Tô Vãn.
"Tôi ở tại......"
Tô Vãn đang muốn mở miệng Tô Duệ một bên lại mỉm cười báo ra một cái địa chỉ.
"Phiền anh cứ đưa chúng tôi đến đấy là được."
A.
Nghe Tô Duệ nói, Khâu Phong sửng sốt một chút, bởi vì địa chỉ Tô Duệ báo ra là một khu biệt thự xa hoa.
"Làm sao vậy, anh không tìm thấy đường đi à?"
Nhìn thấy Khâu Phong sững sờ, Tô tướng quân nhịn không được cười hỏi một câu.
"Cần tôi chỉ đường hay không?"
"Không cần, tôi biết."
Khâu Phong phục hồi tinh thần lại, không tự chủ được trộm đánh giá Tô Duệ và Tô Vãn, nhìn hai người bọn họ cũng không giống người có thể ở nổi loại địa phương kia? Hơn nữa mình cũng đã hỏi thăm chị họ về hoàn cảnh của Tô Vãn, thân nhân của cô ấy đều ở nơi khác, chính chỗ cô ấy đang ở cũng là nhà thuê, tài chính cũng hoàn toàn không dư dả!
Ở thời điểm Khâu Phong một đầu hồ nghi, Tô Duệ đã móc ra cái điện thoại hàng nhái của mình lặng yên không một tiếng động gửi tin nhắn cho Tiêu Thanh.
Không sai, địa chỉ Tô Duệ báo chính là địa chỉ nhà Tiêu Tình.
Lúc này Tiêu Thanh mới vừa bị mẹ Khương Mẫn của mình ép buộc uống một chén canh gà lớn.
Lại nói tiếp, Tiêu Thanh từ nhỏ đã là cô nhi thật đúng là lần đầu tiên cảm giác được mùi vị có nhà, hắn thay thế Tiêu Tình, tự nhiên cũng muốn tận tâm tận lực thay thế Tiêu Tình hiếu thuận cha mẹ của mình.
Mà Khương Mẫn lại là quý phu nhân thuộc về cái loại đặc biệt cưng chiều con cái, đối với con gái bảo bối này của mình sủng tận trời.
Lúc này vừa mới được Khương Mẫn "yêu thương" xong, bạn học Tiêu Thanh cảm thấy mình đã dục sinh dục tử đột nhiên nhận được tin nhắn của anh em tốt của mình, nhìn thấy nội dung tin nhắn Tiêu Thanh lập tức nổi giận --
Mẹ nó, thế nhưng còn có tiểu bạch kiểm nhớ thương Tô Vãn?
Tuy rằng hiện tại Tô Vãn không phải vợ mình, nhưng nói cho cùng cũng từng là vợ mình!
Hơn nữa, nói không chừng ngày nào đó lại thành vợ của người anh em mình ~
Tóm lại, Tiêu Thanh sau khi nhìn thấy tin nhắn Tô Duệ lập tức từ trên giường bò dậy, sau đó vội vàng mặc áo khoác chạy xuống dưới lầu.
Khương Mẫn đang ở dưới lầu uống trà nhìn thấy con gái cưng của mình vội vàng đi xuống lầu, bà lập tức quan tâm nhìn Tiêu Thanh: "Tiểu Tình, con làm sao vậy? Có phải lại không thoải mái hay không? Nếu không mẹ kêu Thư Hành lại đây xem cho con!"
"Con không sao, con đi đón hai người bạn."
Tiêu Thanh vừa nói một bên chạy ra ngoài biệt thự.
Bạn?
Nghe Tiêu Thanh nói, đôi mắt Khương Mẫn chợt lóe. Con gái bảo bối này của mình đã bị mình chiều hư, từ nhỏ thích lui tới với một đám bạn bè xấu, thật vất vả lần tai nạn xe cộ này nó an tĩnh được mấy ngày, làm sao mới xuất viện liền chứng nào tật nấy?
Tưởng tượng đến đây, Khương Mẫn nhịn không được móc di động gọi cho Cố Thư Hành.
"Thư Hành à, Tình Tình nhà chúng ta vẫn còn không thoải mái, con nếu không bận gì thì lại đây xem cho nó một chút được không?"
Thật ra Cố gia cũng ở tại tiểu khu này, cách Tiêu gia cũng không xa.
Lúc này Cố Thư Hành vừa mới từ trong phòng tắm đi ra, nghe Khương Mẫn nói hắn chần chờ một chút cuối cùng vẫn là gật gật đầu: "Dì Khương con biết rồi, một lát nữa con qua đó."
Cắt điện thoại, Cố Thư Hành thở dài một hơi, xoay người về phòng ngủ đi tìm quần áo.
Mà lúc này, Tiêu Thanh đã đi tới bên ngoài biệt thự, đang chờ bọn người Tô Vãn đến......
~~~~~~~