~~~~~~~
Tô Vãn ở phòng tu luyện tỉnh lại đã là ngày hôm sau, nàng chậm rãi ngồi dậy, áo choàng màu trắng trên người lập tức trượt xuống.
Ách.
Tô Tiểu Vãn giật mình, sau đó đột nhiên dùng áo choàng kia quấn quanh thân thể mình, sau đó trừng mắt nhìn Công Tử Mạch đang tươi cười trước mặt: “Ngươi, ngươi còn ở đây làm gì?”
“A.”
Công Tử Mạch dùng ngón tay sờ sờ cằm: “Quần áo, trả ta!”
Tô Vãn:……
“A, trả lại ngươi thì trả lại ngươi, ai cần chứ!”
Tô Vãn giương tay lên, áo choàng màu trắng bay đến trước mặt Công Tử Mạch, che khuất tầm mắt hắn, chờ đến hắn kéo áo xuống, Tô Vãn trong phòng tu luyện đã lần nữa dùng những vảy rắn huyễn hóa ra một kiện váy áo xanh biếc.
Những miếng vảy đó vốn chính là một bộ phận trên thân thể nàng, hiện giờ biến thành áo ngoài của mình, đồng dạng cũng là một kiện pháp bảo không gì phá nổi.
“Chúc mừng ngươi, thăng cấp.”
Công Tử Mạch nhướng mi, mỉm cười nhìn Tô Vãn.
Thăng cấp……
Tô Vãn nín thở tĩnh tâm, nhìn đan điền của mình, lúc này mới phát hiện mình đã kết thành yêu đan!
Này!
Không biết vì sao, Tô Vãn lại nghĩ tới một màn mình nhìn thấy ở thức hải. Là cái lắc tay kia, cái lắc tay ẩn chứa tiên khí trợ giúp mình bình an vượt qua nguy cơ.
Mà cái lắc tay kia hẳn là di vật của Kinh Hồng tiên tử, vì sao lại ở trong tay lão quỷ?
Hơn nữa, cho dù là đồ vật gì ở trong không gian nhiệm vụ cũng không thể mang về Thời Không Thất Lạc, trừ khi đồ vật đó vốn dĩ chính là đồ vật của Thời Không Thất Lạc.
Tô Vãn trong lòng thất kinh ——
Ở trong truyền thuyết Kinh Hồng tiên tử chết ở Thương Nguyệt đại lục, nhưng, nếu không phải thì sao?
Bà ấy nếu trước khi chết về tới Thời Không Thất Lạc thì sao?
Tô Vãn không dám nghĩ tiếp nữa, nhưng nàng lại biết mình đã mơ hồ biết được chân tướng ——
Cùng với Từ Sách lại giống Liệt Viêm Tiên Tôn như đúc.
Lắc tay có thể xuất hiện ở Thời Không Thất Lạc.
Trong thế giới nhiệm vụ, lão quỷ thân phận thần bí kia……
Là hắn.
Là Từ Sách!
Là hắn đem di vật của Kinh Hồng tiên tử đưa cho mình.
Lúc này Tô Vãn theo bản năng hung hăng nắm chặt cổ tay mình, nàng không nghĩ muốn, nàng không cần, nàng không cần ban ân hay thương hại gì của người kia!
“Con rắn nhỏ?”
Vốn dĩ thấy Tô Vãn trầm mặc, Công Tử Mạch cũng không quấy rầy nàng, nhưng hiện giờ nhìn thấy Tô Vãn đột nhiên thần sắc đại biến, hơi thở trên người cũng ẩn ẩn có cảm giác hỗn loạn, Công Tử Mạch nhịn không được tiến lên một bước, một bên bắt lấy tay nàng, một bên nhẹ gọi nàng một tiếng.
Cảm giác được bàn tay ấm áp nắm lấy tay mình, Tô Vãn đột nhiên nâng đầu, đối diện với đôi mắt của Công Tử Mạch.
Đôi mắt này mát lạnh như tuyền, đồng thời cũng thâm u như hải.
“Không có gì.”
Hắn mỉm cười, lại chậm rãi buông lỏng tay mình.
“Ừ.”
Tô Vãn không tự chủ được cười cười với Công Tử Mạch: “Cảm ơn.”
Tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì, nhưng, độ ấm trong lòng bàn tay hắn thật sự giống như có ma lực, có thể trong nháy mắt làm bình phục tâm tình của nàng.
“Đừng nói cảm ơn, ngươi là của ta.”
Công Tử Mạch đột nhiên nhìn chằm chằm đôi mắt Tô Vãn, thấp giọng mở miệng: “Ngươi thiếu ta còn chưa có trả hết, cho nên từ giờ khắc trở đi, tất cả của ngươi, đều là của ta.”
“A.”
Nghe tuyên ngôn của hắn, Tô Vãn nhướng mày: “Được nha, nếu công tử thích, Tiểu Thanh tự nhiên cũng nguyện ý cả đời phụng dưỡng công tử.”
Tử Dương phái đã trở về không được, nhưng mấy ngày này Tô Vãn cũng ở Tử Dương phái học được không ít thứ, hiện giờ đi theo bên người Công Tử Mạch hình như cũng không tồi, hơn nữa đừng quên nơi này còn có một nam chủ đại nhân.
Đi theo nam chủ, tuyệt đối là tồn tại nguy cơ cùng tạo hóa, nói không chừng nào một ngày nào đó một bước lên trời, như vậy có thể không cần trốn đông trốn tây.
Chờ Tô Vãn và Công Tử Mạch từ trong phòng tu luyện đi ra, Thiên Nhi và Tiểu Mai Hoa đều đang nghỉ ngơi, mà Cưu và Hàn Vũ hai người lại đang ngồi xổm ở một góc động phủ thần thần bí bí nghiên cứu cái gì đó.
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
Tô Vãn tò mò hỏi một câu.
Nghe âm thanh Tô Vãn, Cưu lập tức đứng dậy, cười tủm tỉm nói: “Con rắn nhỏ, ngươi không sao chứ? Thật tốt quá! Ngươi mau đến xem xem! Hàn Vũ hắn ở chỗ này phát hiện một cái cơ quan, nơi này hình như có một bí mật lớn đó, hai người chúng ta vẫn luôn không dám tùy tiện mở ra!”
Cái, cái gì!
Nghe Cưu nói, Tô Vãn và Công Tử Mạch lập tức khiếp sợ liếc mắt nhìn nhau một cái ——
Đờ mờ! Nam chủ chính là nam chủ! Hào quang vai chính này tuyệt đối không phải giả!
Hai người bước nhanh tới chỗ của Cưu và Hàn Vũ, cẩn thận nhìn vài lần, quả nhiên ở góc tường có một cái khe lõm, thoạt nhìn xác thật giống như là một cái cơ quan.
“Thoạt nhìn nếu muốn mở ra cái cơ quan này cần một cái chìa khóa.”
Tô Vãn chỉ chỉ cái khe lõm kia, đó hẳn là chỗ để một thứ gì đó.
“Hẳn là cái này đúng không?”
Lúc này, Hàn Vũ từ trong lòng ngực mình móc ra một cục đá tạo hình quái dị.
“Vừa rồi ta nhặt được ở dưới giường.”
Tô Vãn:……
“Đem nó bỏ vào thử đi.”
Công Tử Mạch một bên nói nhỏ một tiếng, sau đó hắn đã dùng linh khí của mình làm ra một cái linh khí phòng ngự đem thân ảnh bốn người bao phủ ở bên trong, hắn là người có tu vi cao nhất trong bốn người, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, tự nhiên phải ra tay trước.
“Ừ.”
Hàn Vũ gật gật đầu, đem tảng đá mình nhặt được bỏ vào khe lõm, sau đó, ánh sáng hiện lên chiếu sáng toàn bộ động phủ, trong nháy mắt này, Công Tử Mạch lập tức mở ra trận pháp ở cửa động phủ, phòng ngừa những ánh sáng này chiếu ra đến bên ngoài động phủ, khiến cho người khác chú ý.
Đợi cho ánh sáng tan đi, toàn bộ tường đá chậm rãi tách ra hai bên, xuất hiện ở trước mắt bốn người chính là một cái bảo khố.
Trong bảo khố trừ bỏ các loại binh khí pháp bảo, còn có rất nhiều tài liệu luyện khí, dược liệu luyện đan, thậm chí còn có rất nhiều khẩu quyết tâm pháp và linh thạch.
Xem ra, đây là toàn bộ gia sản của tán tu kia.
Đến Công Tử Mạch cũng nhịn không được líu lưỡi, tuy rằng là một bảo khố đơn giản, nhưng cửa đá này đã trải qua cải tạo đặc thù, bất luận kẻ nào ở bên ngoài dùng thần thức hoặc cảm giác lực cũng không cảm giác được tồn tại của gian mật thất này.
Công Tử Mạch tu vi rất cao, nhưng hắn lại không phát hiện được nơi này, mà Hàn Vũ lại đánh bậy đánh bạ tìm được cái mật thất này, chỉ có thể nói vận khí nam chủ thật sự nghịch thiên.
Ngoài ý muốn có được một số tài nguyên lớn, vài người càng thêm an tâm ở tại động phủ này tiếp tục tu luyện.
Đảo mắt, lại thêm ba năm thời gian ——
“Thành công! Ta rốt cuộc hóa hình thành công!”
Ngày này, động phủ vẫn luôn vang vọng một âm thanh non nớt vui mừng, nhìn cô bé mặc hồng y ở động phủ nhảy tới nhảy lui, Công Tử Mạch chỉ cảm thấy đau đầu: “Thiên Nhi, muội mang Tiểu Mai Hoa đi ra ngoài chơi đi! Ngoan!”
Ách.
Ba năm qua, Thiên Nhi cũng cao lên không ít, mà hiện giờ Tiểu Mai Hoa trước mắt nàng lại trở thành người nhỏ nhất trong động phủ, thoạt nhìn chỉ mới sáu bảy tuổi.
Nhưng mà, đối với ngoại hình của mình Tiểu Mai Hoa hoàn toàn không ghét bỏ, sau khi hóa thành hình người nàng lại đứt quãng nhớ tới một ít ký ức, nàng biết mình là hậu nhân của hồng mai thượng cổ, tộc của các nàng từ trước đến nay thọ mệnh rất dài, cho dù là hóa thành hình người, hay là trưởng thành đều yêu cầu thời gian rất dài.
Sau năm năm Tiểu Mai Hoa hóa hình thành công, Tô Vãn cũng đã thành công thăng cấp Nguyên Anh kỳ! Hiện giờ tu vi nàng đặt ở Vạn Yêu sơn mà nói cũng tuyệt đối không thấp.
Điều này ít nhiều gì cũng nhờ động phủ này linh thạch vô số, hơn nữa Công Tử Mạch ngẫu nhiên sẽ luyện chế một ít đan dược tăng tu vi, cho nên tốc độ Tô Vãn thăng cấp đặc biệt nhanh.
Đương nhiên, còn có một chút Tô Vãn không biết. Khi nàng kết thành yêu đan, tiên khí trong lắc tay kim sắc kia đã gột rửa toàn bộ thân thể của nàng, loại bỏ tạp chất trong thân thể nàng, để con đường thăng cấp của nàng về sau phá lệ thông thuận, hoàn toàn không có bình cảnh……
~~~~~~