Sáng sớm ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu rọi vào trong phòng học sạch sẽ sáng ngời, sáng đến làm người ta có chút không mở nổi đôi mắt.
Trong phòng học học sinh còn chưa tới đông đủ, nhìn những khuôn mặt non nớt xa lạ lại quen thuộc chung quanh, Tô Vãn mở cặp sách trên chỗ ngồi của mình, bên trong trừ mấy quyển sách mới tinh, đến một cây bút cũng không có, cho nên bài tập gì đó, cái loại đồ vật này sao có thể tồn tại?
“Mình không mang bài tập.”
Tô Vãn đổ đồ trong cặp sách của mình ra, sau đó lại đem cặp sách trống không xách đến trước mặt Hứa Nặc, ở trước mắt cô bé dùng sức quơ quơ.
“A, không có việc gì, không có việc gì.”
Hứa Nặc không nghĩ tới Tô Vãn sẽ có vẻ mặt ôn hoà cùng mình nói chuyện như vậy, phải biết rằng mấy ngày gần đây cả người Tô Vãn giống như là ăn thuốc súng, ai cùng cô nói chuyện liền sẽ trúng đạn.
Hứa Nặc hướng về phía Tô Vãn vẫy vẫy tay, xoay người liền rời đi, chỉ là ở thời điểm xoay người cô hình như đột nhiên nghĩ tới cái gì lại chần chờ dừng lại, vẻ mặt do dự nhìn Tô Vãn.
“Tô Vãn, cái kia…… sắc mặt cậu rất kém, cậu nếu thật sự không thoải mái, mình đưa cậu đi phòng y tế?”
Nói thật, bộ dáng Tô Vãn hiện tại thoạt nhìn xác thật rất không xong.
Tối hôm qua nguyên chủ uống bia cả đêm, buổi sáng cô mơ mơ màng màng mang cái đôi mắt thâm quầng, mặc giáo phục nhăn nhúm liền trực tiếp đi tới lớp, mà cô đến chỗ ngồi của mình việc đầu tiên làm……chính là ngủ.
Lấy trạng thái này, khí sắc trên mặt nếu nhìn có thể tốt, mới là lạ..
Cảm giác được trong giọng nói của Hứa Nặc có quan tâm cùng khẩn trương, Tô Vãn nhịn không được hướng về phía cô cười cười.
“Mình không có việc gì, ừm, mình sẽ đi tìm Ôn lão sư xin nghỉ.”
Ôn Văn Hạo, sinh viên tốt nghiệp đại học T, chủ nhiệm mới của lớp năm hai cao trung.
Ở trong trí nhớ nguyên chủ, Ôn lão sư là một nam nhân rất soái khí và ôn nhu, chỉ là cô nhất định không biết, Ôn Văn Hạo này trên thực tế là người thừa kế của một đại gia tộc, hơn nữa về sau hắn cũng sẽ là người theo đuổi Tưởng Du tích cực nhất..
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Tô Vãn đang nói tới Tưởng Du này, thân ảnh mảnh khảnh của Tưởng Du cũng đã xuất hiện ở cửa lớp..
Không sai, hai người các cô là bạn học chung một lớp.
Tưởng Du dáng người cao gầy, lại kế thừa mỹ mạo của Văn Thù, tuy rằng đều cùng mặc giáo phục màu lam, nhưng cô vừa đứng ở trước mặt mọi người, liền mang theo một cổ hơi thở không giống người thường.
Lúc này đôi mắt đẹp của Tưởng Du ở phòng học dạo qua một vòng, nhìn thấy Tô Vãn, ánh mắt cô lập tức sáng ngời, ngay sau đó cả người thẳng hướng Tô Vãn mà đến.
“Tiểu Vãn, sao cả đêm hôm qua cậu không về nhà? Cậu có biết ba ba với mẹ đều rất lo lắng hay không!”
Thanh âm Tưởng Du thật thanh thúy, lúc này cô cũng không có cố ý hạ giọng, theo câu hỏi của cô, phòng học đang ầm ĩ lập tức an tĩnh lại.
Cả đêm không trở về……
Chuyện này nếu đặt trên người của người trưởng thành là chuyện thật bình thường, nhưng, bọn họ vẫn là học sinh, năm nay tất cả mọi người đều chỉ mới mười bảy tuổi, còn chưa thành niên..
Quan trọng nhất chính là, Tô Vãn là một nữ sinh, một vị mỹ nữ hoa hậu giảng đường.
Mỹ nữ hoa hậu giảng đường suốt đêm không về gì đó, này tuyệt đối là tiêu đề hot nhất trên diễn đàn trường?
Cảm giác được người chung quanh đều khe khẽ nói nhỏ, hậu tri hậu giác Tưởng Du cũng ngây ra một lúc, sau đó cô liền hướng về phía Tô Vãn xấu hổ gãi gãi đầu.
“Tiểu Vãn, Tiểu Vãn tôi không phải ý kia, ý tôi là là……”
Tưởng Du muốn giải thích cái gì, đột nhiên Tô Vãn lại đem cặp sách trống rỗng của mình mang trên đầu vai, sau đó lạnh nhạt đứng dậy.
“Cậu có ý gì tôi không muốn biết, chuyện của tôi cũng không tới phiên cậu nhúng tay.”
Nói tới đây, Tô Vãn cũng không thèm nhìn Tưởng Du, mang cặp sách ngẩng đầu ưỡn ngực hướng về phía cửa phòng học mà đi.
“Tiểu Vãn!”
Tưởng Du lại chưa từ bỏ ý định, cô ba bước gộp thành hai chạy vội tới cửa phòng học ngăn cản đường đi của Tô Vãn.
“Tiểu Vãn, hôm nay có kiểm tra, cậu không thể lại trốn học.”
“Ai nói tôi muốn trốn học?”
Tô Vãn hướng về phía Tưởng Du lười nhác xốc mí mắt, khóe miệng gợi lên một tia ý cười trào phúng.
“Tôi không mang dụng cụ học tập, về nhà lấy được chưa? Tưởng Du, cậu đừng luôn tự cho mình là đúng như vậy, rất nhiều chuyện cũng không phải cậu cảm thấy nó đúng, nó nhất định là đúng. Cậu tránh ra!”
Nói xong câu đó, Tô Vãn dùng sức hất cánh tay Tưởng Du đang ngăn mình lại, đi nhanh rời khỏi phòng học..
Tưởng Du đứng ở cửa phòng học, ngơ ngác nhìn phương hướng Tô Vãn rời đi, giờ khắc này biểu tình trên mặt cô lộ ra ủy khuất cùng khổ sở, nhưng những cảm xúc này đều bị cô rất nhanh đè ép xuống, cô theo thói quen vỗ vỗ gương mặt trắng nõn của mình, ngây ngô cười tự nói với mình.
“Tưởng Du, ngươi có thể! Tô Vãn một ngày nào đó, một ngày nào đó sẽ thích ngươi!”
【 Tô tướng quân đang âm trầm nhìn ngươi, ngươi cảm giác được không? Thiếu nữ? 】( tính giành vợ với bổn tướng quân ấy à :v)
Để chứng minh quyết tâm của mình, Tưởng Du lại dùng sức nắm chặt nắm tay nhỏ của mình, lúc này mới mỉm cười xoay người trở lại phòng học.
Mà lúc này, một thân ảnh thẳng tắp đang đứng ở cửa sổ bên hành lang đối diện, vừa rồi nhất cử nhất động của Tưởng Du đều dừng trong mắt hắn.
“Thật là một cô bé có ý tứ.” (Thật là một cô bé thú dzị...:3)
Thiếu niên bên cửa sổ lẩm bẩm tự nói một tiếng, lúc này mới xoay người chậm rì rì rời đi……
Sân thể dục của Phong Hằng đặc biệt lớn, vì bảo đảm an toàn vườn trường, trong học viện cấm lái xe tiến vào trường.
Đương nhiên, quy củ đều là dùng để phá hư.
Tô Vãn xách theo cặp sách trống rỗng đang ở sân thể dục trong trường lững thững đi, một chiếc xe thể thao Porsche láy lung tung hướng về phía sân thể dục chạy qua.
Có lẽ là bởi vì lúc này trên sân thể dục cũng không có người khác, cho nên Tô Vãn một mình lững thững liền trở thành một cái mục tiêu thật nổi bậc.....
“Kẽo kẹt!”
Cùng với môtơ nổ vang và tiếng thắng xe chói tai, xe thể thao Porsche màu đỏ ngừng ở trước người Tô Vãn.
Tô Vãn sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt lãnh đạm nhìn thiếu niên tóc đỏ từ xe thể thao nhảy xuống.
Thiếu niên tóc đỏ này, Tô Vãn quen biết.
Lăng Kình, người thừa kế của xí nghiệp lăng thị, đồng thời cũng là học sinh năm thứ ba cao trung của học viện Phong Hằng, là bạn bè tốt thứ nhất của học bá La Ngữ.
Lăng Kình ở Phong Hằng cũng là nhân vật phong vân, mà từ trước đến nay có thể đường hoàng thể hiện hắn tuyệt không sẽ không khiêm tốn.
“Tô Vãn, mấy ngày không gặp, cô làm sao trở nên nghèo túng như vậy nha? ”
Thời điểm Lăng Kình ở trên xe thật ra đã thấy được vẻ mặt tiều tụy của Tô Vãn, trước kia thời điểm Tô Vãn cùng La Ngữ ở bên nhau, liền có rất nhiều loại bệnh, giống như cô kiêu căng bệnh công chúa như vậy luôn không phải là loại hình mà Lăng Kình thích, mà hiện tại La Ngữ cuối cùng cũng hiểu ra chia tay với Tô Vãn, Lăng Kình thật vất vả mới cùng Tô Vãn ngẫu nhiên gặp một lần, tự nhiên không thể buông tha cơ hội chế nhạo Tô Vãn.
Đối mặt với trào phúng của Lăng Kình, Tô Vãn chỉ là lẳng lặng nhìn hắn một cái, ngay sau đó vung cặp sách, xoay hướng khác, yên lặng hướng về cổng trường mà đi.
Thế giới này cơ bản không khác những thế giới hiện đại khác, chính là chó điên ủng hộ nữ chủ đại nhân đặc biệt nhiều, Lăng Kình này về sau cũng là người theo đuổi Tưởng Du, thậm chí bởi vì Tưởng Du hắn còn cùng La Ngữ trở mặt thành thù.
Đương nhiên, như thế nào tranh nữ chủ, là ba năm bảy hay là hai tư sáu, đây đều là chuyện của đám nam nhân kia, chuyện Tô Vãn quan tâm bây giờ chính là....
Tô Duệ ở nơi nào?
Bởi vì trong thế giới này nam phụ thích, ái mộ, minh luyến yêu thầm Tưởng Du thật sự quá nhiều, mà những người này có rất nhiều người nguyên chủ chưa từng gặp qua, cho nên hiện tại Tô Vãn hoàn toàn không thể đoán được thân phận Tô Duệ.
Dựa theo cốt truyện ban đầu của thế giới này, Tô Vãn phải trở thành pháo hôi, mà nguyên nhân cô trở thành pháo hôi, còn bởi vì cô không biết tốt xấu năm lần bảy lượt cùng Tưởng Du đối địch.
Tương lai không xa, bên người Tưởng Du sẽ xuất hiện rất nhiều nam nhân ưu tú, những nam nhân này một người so với một người càng cường thế, tàn nhẫn, độc ác hơn.
Nguyên chủ Tô Vãn cuối cùng chết ở trên tay một lão đại hắc bang, mà trường hợp lão đại kia cùng Tưởng Du quen biết cũng thật cẩu huyết, lúc ấy bang phái của nam nhân kia nội loạn, hắn bị người ám toán trọng thương, té xỉu ở ngõ nhỏ, cuối cùng được Tưởng Du tan học đi ngang qua hảo tâm “Nhặt” về nhà!
Đối với chuyện này, Tô Vãn chỉ nghĩ.... là một học sinh cao trung, ở trên đường nhìn thấy có người bị thương, cô ta không phải trước tiên gọi cho 120 hay sao?
Cô ta cho rằng mình là Hoa Đà tái thế sao?
Cô nha, vết thương do súng đạn hay đao chỉ cần dưỡng thương là tốt rồi sao?
~~~~~~~
Ai nha, trong mấy nhân vật có tên trong chương 1 có 1 người là Tô tướng quân nhà chúng ta nhaaaa.. Mọi người cứ đoán mò đi nhaaaa... Ahihi ♥️♥️♥️♥️