~~~~~~
Nghe Ân Bắc Ca nhắc tới Ân Bắc Việt đã mất, ánh mắt Tô Vãn lập tức trở nên bi thương.
“Ân Bắc Ca, anh có tư cách gì thay anh ấy chăm sóc tôi?”
Nói xong, Tô Vãn đột nhiên quay đầu đi, dùng sức ở trên mu bàn tay của Ân Bắc Ca cắn một cái.
Cảm giác được đau đớn trên mu bàn tay, Ân Bắc Ca chỉ là hơi nhăn mày, động tác trên tay cũng không có buông ra một phân.
"Có tư cách hay không, không phải do em định đoạt, ở Ân gia, tôi định đoạt!”
Ân Bắc Ca khi nói chuyện đã ôm Tô Vãn muốn đi ra ngoài, nhìn thấy thiếu soái cường thế như vậy, Thục Ninh ở một bên ánh mắt lập loè, đáy lòng người đầu tiên nhớ tới thế nhưng là Tam gia ——
Ô ô ô, Tam gia mau tới cứu đại thiếu phu nhân ~
“Đại tẩu!”
Ở thời điểm Thục Ninh cầu cứu dưới đáy lòng, thật đúng là có người tới cửa, nữ nhân vừa vào cửa mặc một thân sườn xám màu hồng, trên vai khoác áo choàng nhung màu trắng xa hoa, một đầu tóc dài màu đen xắn thành một búi tóc xinh đẹp, trên tóc cô ta cài đủ loại trang sức quý báu.
So sánh với Tô Vãn trong ngực Ân Bắc Ca sắc mặt tái nhợt tố y kẹp áo thì nữ nhân trước mắt quả thực là châu quang bảo khí, ánh sáng kinh diễm bắn ra bốn phía.
Ở Ân phủ dám trang điểm đến rêu rao như thế cũng cũng chỉ có nhị thiếu phu nhân Diêu Nhược Phương..
Diêu Nhược Phương năm nay mới mười chín tuổi giống như cô cô Diêu Bạch Tiêm của mình đều là mỹ nhân xuất sắc nhất Diêu gia, Diêu Bạch Tiêm đoan trang đại khí, mà Diêu Nhược Phương lại là mỹ nữ cổ điển mặt mày như họa.
Từ tối hôm qua, Diêu Nhược Phương đã biết tin tức hôm nay Ân Bắc Ca sẽ trở về, cho nên tối hôm qua đã sớm tắm gội thay quần áo, sáng sớm hôm nay cô ta lại phân phó thị nữ Nguyệt Tú bên người mình tỉ mỉ trang điểm cho mình một phen, thậm chí trên người còn cố ý phun nước hoa của Pháp mà phu nhân Nhị gia nhờ người từ nước ngoài mang về.
Cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, huống chi nam nhân sắp trở về kia còn là Ân Bắc Ca mà từ nhỏ đến lớn Diêu Nhược Phương vẫn luôn ái mộ.
Chỉ là làm Diêu Nhược Phương không nghĩ tới chính là, cô ta ở trong viện mình nôn nóng chờ đợi trượng phu cửu biệt, ai biết trượng phu mình mới về tới đến cửa viện của mình cũng chưa tiến vào liền trực tiếp vội vã đi thiên viện bên kia.
Thiên viện của Tô Vãn.
Sau khi biết được tin tức này, Diêu Nhược Phương tự nhiên là mang theo Nguyệt Tú lập tức giết đến thiên viện.
Lúc này, đứng ở cửa nhìn người trong phòng, Diêu Nhược Phương nhịn không được nắm chặt khăn tay của mình, cô ta mang theo Nguyệt Tú vội vàng chạy tới, tuy rằng dọc theo đường đi đã tận lực bình phục tâm tình của mình, nhưng vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh trượng phu mình ôm goá phụ của ca ca, loại tình huống này bạn kêu cô ta nên bình tĩnh như thế nào?
Mắt thấy sắc mặt Diêu Nhược Phương đã càng ngày càng khó coi, Nguyệt Tú phía sau nhịn không được nhẹ nhàng túm túm ống tay áo Diêu Nhược Phương, tiến đến phía sau cô ta thấp giọng nói: “Nhị thiếu phu nhân, người phải bình tĩnh.”
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Truyện đăng duy nhất trên Wattpad nè
[HBNmoemoe] đó!!!
Đúng! Cô cô vẫn luôn nói với mình gặp phải bất kỳ chuyện gì đều phải bảo trì bình tĩnh! Không được để tức giận làm mờ lý trí!
Huống chi, hồ ly tinh kia sống không được mấy ngày nữa, mình hà tất phải ăn dấm của một người chết?
Nghĩ đến đây, Diêu Nhược Phương lúc này mới thở dài nhẹ nhõm dưới đáy lòng một hơi, cô ta thu hồi đố kỵ ở đáy mắt của mình, mỉm cười ngước mắt nhưng mà một cái liếc mắt này của cô ta không nghiêng không lệch nhìn thấy được mu bàn tay Ân Bắc Ca đang rớm máu.
“Bắc Ca, tay anh bị thương?”
Diêu Nhược Phương nhìn thấy trượng phu chảy máu, lập tức theo bản năng tiến lên móc ra khăn tay muốn giúp hắn băng bó miệng vết thương một chút, nhưng đến gần lại nhìn thấy dấu răng trên mu bàn tay của hắn, động tác của Diêu Nhược Phương cứng lại.
Cô ta có chút không thể tin tưởng ngước mắt, ánh mắt lại nhìn thấy khóe môi Tô Vãn có vết máu.
“Cô cắn?”
Ánh mắt Diêu Nhược Phương nhìn Tô Vãn trở nên dị thường lạnh băng —
Làm sao, sao lại có thể như vậy!
Liếc thấy ánh mắt của Diêu Nhược Phương, Tô Vãn không tự chủ được đem mặt của mình dựa vào trong lòng ngực Ân Bắc Ca, hướng về phía Diêu Nhược Phương nhếch môi tạo nên độ cung trào phúng lại khiêu khích: “Là tôi.”
Nụ cười khiêu khích của Tô Vãn rốt cuộc cũng thành công đánh tan lý trí cuối cùng của Diêu Nhược Phương: “Cô cái đồ hồ ly tinh! Cô xuống cho tôi! Cô có biết xấu hổ hay không! Một quả phụ sắp chết thế nhưng còn câu dẫn chú em của mình, Tô Vãn, cô không biết xấu hổ!”
“Đủ rồi!”
Mắt thấy Diêu Nhược Phương xông tới muốn lôi kéo cánh tay Tô Vãn, Ân Bắc Ca lập tức ánh mắt lạnh lùng, một bên quát lớn, một bên giơ tay đẩy Diêu Nhược Phương qua một bên: “Cô phát điên cái gì? Cô không thấy cô ấy đang bệnh nặng sao?”
“Bệnh nặng? Bệnh nặng mà còn có tâm tư câu dẫn nam nhân? Rõ ràng chính là giả vờ!”
Gương mặt tinh xảo của Diêu Nhược Phương đã có chút vặn vẹo vì phẫn nộ: “Ân Bắc Ca, em mới là vợ mà anh cưới hỏi đàng hoàng! Cô ta là đại tẩu của anh! Cho dù đại ca anh đã chết, cô ấy cả đời cũng chỉ có thể là đại tẩu của anh! Anh không màng lễ nghĩa như vậy, truyền ra ngoài có thấy mất mặt không?”
“Đây là chuyện của tôi, Diêu Nhược Phương, cô quản quá rộng rồi!”
Nghe Diêu Nhược Phương nói không lựa lời, sắc mặt Ân Bắc Ca cũng khó coi lên.
“Khụ khụ.”
Ở ngay lúc này, Tô Vãn trong ngực Ân Bắc Ca lại đột nhiên ho khan.
Nghe tiếng ho tê tâm liệt phế, Ân Bắc Ca lập tức quan tâm rũ mắt nhìn Tô Vãn trong ngực mình.
“Không sao, em ráng chịu đựng, tôi mang em đi gặp đại phu!”
“Vô dụng.”
Tô Vãn giơ mặt lên, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt lạnh lùng của Ân Bắc Ca: “Ân Bắc Ca, tôi không cần anh giả vờ quan tâm, anh nếu thật sự vì tốt cho tôi, vì tốt cho Bắc Việt thì anh không nên ở chỗ này, cũng không nên làm những việc này!”
“Ân Bắc Ca, những gì anh quan tâm tôi, đối với tôi mà nói bất quá là xuyên tràng độc dược! Tôi vì sao lại rơi vào kết cục này, trong lòng anh không rõ sao?”
Khi nói chuyện, Tô Vãn lại liều mạng giãy giụa, mà lúc này Ân Bắc Ca lại bởi vì những lời nói vừa rồi của cô mà cả người đều sững sờ tại chỗ. Cái này làm cho Tô Vãn rất dễ dàng từ trong lòng ngực hắn giãy giụa ra, mắt thấy cô muốn ngã trên mặt đất, Thục Ninh một bên lập tức bước nhanh qua đỡ thân thể Tô Vãn: “Đại thiếu phu nhân, người cẩn thận.”
“Ta không sao.”
Tô Vãn lau vết máu ở khóe môi, giương mắt nhìn Ân Bắc Ca và Diêu Nhược Phương: “Nơi này không chào đón các người, các người đi đi!”
Nói xong, cô quay mặt đi nhìn Thục Ninh bên cạnh.
“Thục Ninh, em đỡ ta trở về.”
“Vâng.”
Thục Ninh gật gật đầu, yên lặng đỡ Tô Vãn xoay người đi đến giường.
“Tô Vãn!”
Lúc này, Ân Bắc Ca phục hồi tinh thần lại nhìn bóng dáng gầy ốm của cô, nhịn không được đột nhiên nhẹ gọi tên của cô.
“Đại ca chết, em còn đang…… Oán tôi sao?”
“A.”
Nghe Ân Bắc Ca nói, Tô Vãn lạnh lùng cười.
“Tôi không oán bất kỳ ai, tất cả chỉ oán tôi có mắt không tròng, đời này người tôi muốn xin lỗi nhất…… Chính là Bắc Việt. Hiện tại tôi rất tốt, tôi lập tức phải xuống dưới bồi anh ấy, không có người bồi anh ấy, anh ấy ở dưới rất tịch mịch, cái loại tịch mịch này…… Ân Bắc Ca anh vĩnh viễn sẽ không cảm nhận được, anh không phải anh ấy, cho nên……tôi không cần anh, mời anh, mang theo vợ của anh rời đi đi!”
Nói xong, Tô Vãn đã trở lại trên giường, bảo Thục Ninh đem màn che trên giường kéo xuống, màn che gấm màu xanh biển đem căn phòng nho nhỏ phân cách thành hai thế giới khác nhau ——
Ân Bắc Ca, cái ngươi tự cho là tốt, lại là độc dược hại người.
Ngươi có thể vì Quan Li liều sống liều chết không màng tất cả, mà chuyện ngươi làm vì Tô Vãn, trừ bỏ hại cô ấy lặp đi lặp lại nhiều lần thì không còn gì khác ……