~~~~~~
“Vô Trần cứu mạng bổn cung, từ giờ trở đi hắn chính là nam nhân của bổn cung, bổn cung hầu hạ nam nhân của mình, ai dám nhiều lời?”
Nghe những lời này của Tô Vãn, sắc mặt Trì Tuyết Diên khẽ biến, nàng theo bản năng nhìn thoáng qua Phong Vô Trần trên giường, ngay sau đó Trì Tuyết Diên lại đem ánh mắt dừng ở trên mặt Tô Vãn.
“Lời này của trưởng công chúa sai rồi, Tuyết Diên nhớ rõ, biểu ca huynh ấy đã từng nói qua, đời này huynh ấy sẽ không gả, cho dù đối phương là quý nữ cao cao tại thượng, huynh ấy cũng muốn nghênh thú đối phương tiến vào cửa Phong gia. Cho nên, nếu trưởng công chúa người muốn nghênh thú biểu ca, chỉ sợ phải hoàn toàn thất vọng rồi.”
“Sao?”
Nghe Trì Tuyết Diên nói, Tô Vãn nhịn không được nở nụ cười: “Ai nói bổn cung muốn nghênh thú Phong Vô Trần? Bổn cung —— muốn, gả, cho, hắn!”
“Cái, cái gì?”
Trì Tuyết Diên lúc này đã hoàn toàn sợ ngây người: “Trưởng công chúa, người…… người đang nói đùa đúng không?".
Loan Phượng Quốc từ khi khai quốc tới nay, Bích Lạc xem như là quý nữ đầu tiên gả thấp, điều này đã làm bệ hạ tức giận, hiện giờ, trưởng công chúa thế nhưng muốn làm chuyện mà cả thiên hạ không tán đồng, muốn chủ động gả thấp cho một người nam nhân! Cho dù nam nhân kia đã là Thái úy, điều này cũng tuyệt đối là làm bẩn hoàng quyền!
“Trưởng công chúa, bệ hạ sẽ không để người làm như vậy.”
Trì Tuyết Diên giờ phút này không thể không nghiêm túc lên.
“Bệ hạ? Trì Tuyết Diên, ngươi là đang lấy bệ hạ ra uy hiếp ta sao?”
Tô Vãn chậm rãi đứng dậy, bước từng bước một đi đến trước mặt Trì Tuyết Diên.
“Nam cưới nữ gả vốn là hỉ sự nhân gian, Trì tướng không cần nhọc lòng vì bổn cung, chờ đến khi đại hôn của bổn cung và Thái úy đại nhân tự nhiên sẽ phát thiệp mời cho ngươi! Thời gian không còn sớm, Trì tướng cũng nên trở về đi?”
Thấy Tô Vãn đã hạ lệnh tiễn khách, Trì Tuyết Diên cắn chặt răng, cuối cùng vẫn là không cam lòng xoay người rời đi.
Thẳng đến khi nàng đi xa, Tô Vãn lúc này mới chậm rãi xoay người nhìn Tô Duệ nằm ở trên giường giả bộ ngủ: “Biểu muội tốt của chàng đã đi rồi, chàng đứng dậy đi.”
“Ha hả.".
Tô Duệ ngồi dậy cười xấu hổ.
“Biểu muội là được rồi, còn tốt thì không cần. Vợ, nàng không phải đang ghen chứ?”
“Ta sao có thể ấu trĩ như vậy?”
Tô Vãn đem mặt chuyển sang một bên, thấy bộ dáng cô chết cũng không thừa nhận, ánh mắt Tô Duệ chợt lóe, lập tức dời đề tài.
“Lần này thích khách có thân phận ra sao?”
“Vẫn chưa biết được, nhưng hai người kia chạy không thoát.”
Tô Vãn nghe Tô Duệ hỏi chuyện, lập tức nghiêm túc lên: “Nếu ta đoán không lầm hẳn chính là người kia.”
“Mượn đao giết người, một hòn đá ném hai con chim?”
Tô Duệ nghe Tô Vãn nói, nhịn không được màu mắt lạnh lùng, dám phái người ám sát vợ hắn, thật đúng là không biết chữ chết viết như thế nào đúng không?
“Hắn biết dùng ba mươi sáu kế, chẳng lẽ chúng ta không biết dùng sao?”
Tô Vãn liếc mắt nhìn Tô Duệ một cái, hai người nhìn nhau cười ——
Nếu ngươi mượn đao giết người, như vậy chúng ta liền tương kế tựu kế!
Ngày thứ hai, các bá tánh kinh đô còn đang bàn tán về buổi hôn lễ long trọng dính máu hôm qua, liên quan tới người ở sau màn hạ độc thủ rốt cuộc là ai, các suy đoán cũng bắt đầu âm thầm truyền đi.
Ở kinh thành ai dám ra tay với trưởng công chúa?
Ở kinh thành lại có ai từng xung đột mãnh liệt với trưởng công chúa nhất?
Mà người trong phủ trưởng công chúa gả chồng, lại ảnh hưởng đến ích lợi của ai?
Tất cả, đều đang yên lặng chỉ hướng một người. Người kia, chính là bệ hạ đương triều!
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
Hoàng thành, hậu cung.
Tô Mạn sắc mặt âm trầm nghe Hồng Sương báo cáo, đôi tay đang gắt gao siết chặt.
Tô Vãn đồng ý gả Bích Lạc cho Lục Trường Ca, chuyện này thật đúng là đánh vào thể diện của bệ hạ, nhưng Tô Mạn tuyệt đối không có não tàn đến nổi ở ngay lúc này phái người ám sát Tô Vãn, xé rách da mặt với nàng ta, này tuyệt đối là cách làm không sáng suốt.
Chuyện này không phải Tô Mạn làm, nhưng ở toàn bộ kinh đô, rất khó tìm ra được một người khác có được thực lực như thế, lại có thể có nhiều tử sĩ tinh nhuệ như vậy.
Trừ khi……
Là bản thân Tô Vãn.
Vẫy lui Hồng Sương, Tô Mạn đứng dậy ở trong đại điện đi qua đi lại mấy lần, cuối cùng nàng vẫn là dẫn người đi đến cung điện của Liễu Lạc.
Thời gian này, Liễu Lạc còn đang luyện kiếm.
Nhìn thấy thân ảnh Tô Mạn, Liễu Lạc lập tức thu hồi bảo kiếm, bước nhanh đi tới trước người Tô Mạn: “Bệ hạ, sao người lại tới đây?”
Liễu Lạc là người hiểu Tô Mạn nhất, dựa theo thói quen của Tô Mạn mà hắn biết, mỗi ngày giờ này nàng hẳn là đang xử lý chính vụ mới đúng.
“Liễu Lạc, trẫm có chuyện muốn thương nghị với chàng.”
Tô Mạn một bên đi vào trong cung điện một bên đem hoài nghi của mình nói với Liễu Lạc, Liễu Lạc người này trừ bỏ yêu thích luyện võ, đối với các loại binh pháp cũng rất có nghiên cứu.
Cá tính của hắn đặc biệt bình tĩnh trầm ổn, là một đối tượng tốt nhất để tâm sự.
Nghe suy đoán của Tô Mạn, Liễu Lạc cũng trầm ngâm một chút: “Nghe nói ngày hôm qua phủ công chúa cũng đã chết không ít người, đáng tiếc ta đối với tình huống của phủ công chúa cũng không rõ ràng lắm, không cách nào lập tức đưa ra phán đoán, những người chết kia rốt cuộc là tâm phúc của trưởng công chúa hay là bị kéo tới cho đủ số.”
“A?”
Liễu Lạc vừa nói như vậy, tâm tư Tô Mạn liền động: “Nguyệt Thanh là từ phủ trưởng công chúa đi ra, chàng ấy hẳn có thể phân biệt được đúng không?”
“Bệ hạ.”
Liễu Lạc một bên đột nhiên trầm con ngươi.
“Bệ hạ tính để Nguyệt Thanh hỗ trợ sao?”
“Đúng vậy.”
Tô Mạn liếc mắt nhìn Liễu Lạc một cái, cười hỏi: “Liễu Lạc, chàng không phải là ăn dấm của Nguyệt Thanh chứ? ”
Nghe lời nói trêu chọc của Tô Mạn, Liễu Lạc lại khẽ lắc đầu: “Ta không phải ghen, ta là không tin hắn. Hắn là người từ phủ trưởng công chúa đi ra, nếu Tô Vãn có thể để hắn tiếp cận bệ hạ một lần, sẽ có lần thứ hai, bệ hạ người có thể phân biệt hắn khi nào là thật, khi nào là giả hay không?”
Nguyệt Thanh……
Trong đầu hiện lên khuôn mặt cao nhã như ngọc của Nguyệt Thanh, Tô Mạn nhịn không được hơi mỉm cười: “Không ai có thể lừa được trẫm, Liễu Lạc, chàng phải tin tưởng năng lực của trẫm!”
“Nếu trong lòng bệ hạ hiểu rõ, vậy cứ cho là Liễu Lạc có lòng tiểu nhân đi.”
Liễu Lạc rũ con ngươi cười khổ một chút, thấy hắn hình như có chút tức giận, sắc mặt Tô Mạn cũng trầm xuống.
Nàng từ nhỏ đã cao cao tại thượng, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, toàn bộ hoàng thành, ai dám thể hiện thái độ với Tô Mạn? Liễu Lạc là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.
Chẳng lẽ bởi vì mình đối với hắn quá tốt sao?
Tô Mạn nghĩ đến đây nhịn không được lạnh lùng cười.
“Gần đây vừa lúc cảnh xuân rất đẹp, trẫm muốn tới hành cung ở một đoạn thời gian, cũng vừa lúc trẫm tìm người chuyên làm dây đàn theo yêu cầu của Nguyệt Thanh cũng đã làm xong, lần này trẫm dẫn hắn đi ra ngoài, chuyện hậu cung liền giao cho chàng xử lý.”
Nói xong, Tô Mạn đã lạnh lùng đứng dậy, xoay người không chút do dự rời đi.
Trong kinh thành xảy ra chuyện lớn như vậy, Tô Mạn lại chọn ở ngay lúc này đi hành cung, nàng bất quá chỉ là đang dẫn dụ người phía sau màn độc thủ làm ra hành động tiếp theo mà thôi.
Nhìn thân ảnh nàng không chút do dự xoay người rời đi, Liễu Lạc hoảng hốt nhớ tới không lâu trước đây, bọn họ cũng bất quá chỉ là phu thê mới cưới.
Khi đó, hắn cho rằng mình đã tìm được tình cảm chân thành trong cuộc đời này, cho dù từ bỏ tất cả, từ bỏ kỳ vọng của mẫu thân đối với mình cũng đều đáng giá.
Nhưng hiện tại thì sao?
Liễu Lạc cười khổ với chính mình, đến cùng là đáng giá hay không đáng, ai có thể nói rõ được chứ?
Ở trên phố trong kinh thành những đồn đãi vớ vẩn đó nháo đến lợi hại nhất thì tin tức Tô Mạn rời kinh cũng dần dần lan truyền ra ngoài ——
Bệ hạ ở ngay lúc này rời kinh, là đang chứng minh mình trong sạch? Hay là cố ý trốn tránh?
Bệ hạ rời kinh, phủ trưởng công chúa lại có động tác mới gì?
Khi ánh mắt mọi người trong kinh thành đều tập trung ở trên người Tô Vãn, nàng cũng đúng lúc này cho mọi người một cái kinh hỉ vô cùng lớn —— trưởng công chúa muốn thành hôn!
Tin tức này một khi truyền ra, so với đại hôn của bệ hạ còn làm cho người ta khiếp sợ không thôi!
Đờ mờ, cái mùa xuân này, phủ trưởng công chúa muốn làm tam hỉ sự sao?
Đương nhiên, đây đều không phải trọng điểm, trọng điểm mọi người chú ý nhất là —— trưởng công chúa muốn thành hôn với ai?