“ Hơn nữa, cháu rất ghét yêu đương gì đó ở nơi làm việc”, Lạc Mộ Thâm tiếp tục bình thản nói, “ dù cho thanh danh cháu không tốt, cũng hiểu được cái gì là công việc, cái gì là cuộc sống, thỏ còn không ăn cỏ trong hang nữa, cháu có thể có tai tiếng tình ái với mấy cô người mẫu minh tinh, nhưng từ trước đến nay cháu chưa có tai tiếng tình ái gì với cấp dưới của mình, chăm chỉ làm việc là được, tán dóc mấy việc vô dụng đó làm gì? Bố cháu trước nay đều dạy cháu như thế.”
Anh ta nói như thế, ánh mắt có chút gì đó liếc sang tôi, trong lòng tôi không kìm nổi lẩm bẩm một tiếng, anh ta là đang nói với tôi sao?
Ám chỉ anh ta tuyệt đối không có ý gì với tôi, tuyệt đối sẽ không gã gẫm dụ dỗ tôi, tuyệt đối sẽ không yêu tôi sao?
Trong lòng tôi lại có chút thất vọng thoảng qua.
Nhưng đó chỉ là trong chớp mắt, tôi thư thái hơn rồi, Tô Tư Nhuỵ, tại sao mày lại cảm thấy thất vọng, mày không phải lúc nào cũng mong chờ như thế sao?
Không có bất cứ liên quan gì đến Lạc Mộ Thâm, chỉ là quan hệ làm việc trong sáng, đây không phải là điều mày lúc nào cũng mong sao?
Nhưng mà tại sao, anh ta nói như thế, mày lại thất vọng chứ?
Tôi hơi cúi đầu xuống, vì là che giấu bản thân, tôi gắp một miếng cá, nhưng không có cảm giác mùi vị gì cả.
Lúc này, Vương Kim Đào nét mặt cười tươi rạng rỡ nói: “ nói rất đúng, cháu trai đúng là có khí chất, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử mà. Nào, uống một ly.”
Lạc Mộ Thâm cũng cười, nâng ly rượu lên, tôi nhìn bốn người thanh niên trẻ trung đối diện cũng nâng ly lên, cho nên tôi cũng vội vàng nâng ly rượu trắng trước mặt mình lên.
Bên trong ly rượu này, cũng mang màu trắng trong suốt của rượu Mao Đài.
Ly rượu mặc dù không lớn, nhưng rót đầy cũng phải được nửa lạng.
Vương Kim Đào và Lạc Mộ Thâm uống cạn ly rượu, tôi không lẽ chỉ uống một nửa, đành phải uống một hơi hết.
Đúng là tên tuổi Mao Đài danh bất hư truyền mười mấy vạn một chai rượu, sau khi uống xong không có cảm giác chua cay sặc cổ, chính là cảm giác nóng không biết nói thế nào từ từ dần dần bốc hơi, giữa lưỡi, là một cảm giác ngọt không biết nói thế nào, chầm chậm từ họng mắt tuôn ra.
Tôi từ trước đến nay chưa được uống Mao Đài, cảm giác Mao Đài vẫn ngon hơn rượu trắng bình thường, tôi nghĩ loại này uống không quật ngã được tôi mất ?
“ Nhuỵ Tử, đừng uống nữa.” Lạc Mộ Thân liếc mắt, khẽ nói với tôi, “ chúng tôi uống rượu, cô không cần uống cùng.”
Lời nói vừa dứt, Vương Kim Đào cười lên: “ Ôi, sợ chúng tôi ép say cô Tư sao? Không đâu, Mao Đài là Mao Đài, cũng không phải là loại rượu thường, độ cũng không cao như thế, hơn nữa, cô Tô này vừa nhìn là biết tửu lượng cao rồi, không sao. Tiểu Trương, mau rót đầy cho cô Tô.”
Nam thư ký vừa được gọi là Tiểu Trương đó vội vàng kính cẩn rót đầy ly rượu trước mặt tôi, tôi nhìn chất lỏng trong suốt óng ánh đó, hơi có cảm giác muốn khóc mà không ra nước mắt.
“ Hơn nữa, chú thích Tiểu Tô như thế, Mộ Thâm à, tối nay mặc dù là nói mở tiệc chiêu đãi mời cháu, nhưng cũng là mở tiệc chiêu đãi cô Tô, chú và cô Tô hợp nhau, chú không phải nói rồi sao? Hôm nay nếu như chú vui, hạng mục Hoa Viên Hà Ban cũng là của cháu Lạc Mộ Thâm à, buổi chiều chú bị Mộ Thâm cháu thuyết phục rồi, chỉ là xem tối nay cô Tô có thể thuyết phục được chú nữa không.” Vương Kim Đào cười rất sảng khoái.
Ông ta lôi tôi vào rồi, tôi dù sao đã có chủ ý thay Lạc Mộ Thâm giành lấy dự án này, tôi thật sự chạy không thoát rồi.
Không phải chỉ uống rượu thôi sao? Cũng không phải ngủ cùng ông ta mà?
Nghĩ đến đây, tôi nói với Lạc Mộ Thâm: “ Anh Đại Thâm, anh yên tâm, chú Vương nói không sai, em đúng là tửu lượng cao mà, chút rượu này, uống không hạ gục em được.”
Vương Kim Đào vừa nghe xong lập tức nói: “ Cháu xem, Mộ Thâm, em gái cháu đã nói như thế, cháu còn nói gì nữa, cháu yên tâm, là em gái cháu, cũng là cháu gái của chú rồi, cũng không phải tiếp viên nữ gì đó, chú cũng không thể ép cô ấy uống say? Chúng ta hôm nay là uống vui vẻ, không thể uống được nữa thì không uống nữa, nào, tiểu Tô, tôi chúc cô một ly, nhìn thấy cô, là nhớ đến con gái của tôi, con gái tôi bây giờ đang du học bên Pháp, một năm cũng chỉ gặp được nó mấy lần.”
Trong lòng tôi thầm chửi, hừ, lão già này, làm con gái ông, ông có để con gái ông uống Mao Đài như thế này không?
Trong lòng tôi chửi thầm, trên mặt vẫn cười tươi như hoa: “ Chú Vương, chú đã coi cháu như con gái chú, chú là tiền bối, tiền bối sao lại có thể chúc rượu cháu chứ, là cháu chúc chú mới phải.”
Tôi vội vàng đứng lên, nâng ly rượu lên, ngẩng đầu, uống một hơi hết.
“ Được, quả nhiên là mang khí phách đại trượng phu.” Vương Kim Đào vỗ bàn, cũng uống một hơi hết ly rượu trong tay.
Tôi lại ngồi xuống, cảm giác toàn thân khô nóng, một loại cảm giác không biết diễn tả thế nào phủ lấy toàn thân, cảm giác đó, chính là không thoải mái lắm.
“ cô không sao chứ?” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng hỏi tôi.
“ Không sao, anh Đại Thâm.” Tôi cười nhìn Lạc Mộ Thâm, trong lời nói mang vẻ nhẹ nhõm.
Trợ lý của Vương Kim Đào lại kính cẩn rót đầy ly rượu trước mặt tôi.
Tôi đang nghĩ một chân tên thanh niên này đặt ở đâu, mà làm việc này, thật sự là nhanh quá thể!
Trên bàn tiệc, Lạc Mộ Thâm nói chuyện thường ngày với Vương Kim Đào, nói đến đều là những chuyện trên trời dưới biển, nhưng tôi biết, kinh doanh thật sự cũng chính là nói chuyện từ những việc tưởng như bình thường mà ra.
Lạc Thị mấy năm gần đây luôn coi trọng năng lượng, máy móc thiết bị, đồ uống, đồ trang điểm, thiết lập trên thị trường toàn quốc, mặc dù tiền lúc nào cũng không ngừng kiếm, nhưng nếu nói phương diện bất động sản, thì lại không bằng Vương Thị. Cho nên, cũng hiểu tại sao Lạc Mộ Thâm lại muốn hợp tác với trùm sò bất động sản Vương Kim Đào như thế, nếu như hợp tác thành công, hoặc là tạo được mối quan hệ hợp tác lâu dài, thế thì đối với Lạc Thị mà nói, là có 100 lợi mà không có 1 hại.
Tôi nghe trong lời nói của Vương Kim Đạo có vẻ cao ngạo khoe khoang, lại nhìn dáng vẻ Lạc Mộ Thâm thuận theo mà cười, trong lòng biết lần hợp tác này, là Lạc Thị mượn ưu thế lĩnh vực bất động sản của Vương Thị, nói thẳng ra là có việc cần tìm người, nhưng không biết vì sao, bỗng nhiên trong lòng có chút gì không vui.
Là tại vì Lạc Mộ Thâm sao? Là thay Lạc Mộ Thâm thấy bất bình sao?
Người kiêu ngạo như Lạc Mộ Thâm, bình thường mắt để trên đầu, lúc nào cũng hướng lên trên, nhìn đời bằng nửa con mắt, thường thấy là anh ta ra mệnh lệnh với người khác, đâu có lúc nào thấy anh ta cúi đầu trước người khác?
Nhưng trên thương trường kinh doanh, đặc biệt là đối diện với đối thủ rất mạnh, bạn có lúc không thể không cúi đầu.
Biết co biết duỗi, mới có thể hoàn toàn có lợi mà không thất bại được
Vương Kim Đào nhìn dáng vẻ cũng là rung trời chuyển đến đến 10 năm rồi, đó cũng là một trong những tỷ vạn nhà giàu trên thế giới, đó thật sự không phải nhân vật tầm thường, hơn nữa ông ta là đại diện cho tay trắng mà làm nên sự nghiệp, cho nên mặc dù ông ta đối với Lạc Mộ Thâm vẫn rất khách sáo, nhưng tôi có thể phán đoán ra ông ta có vẻ xem thường đối với kiểu công tử như Lạc Mộ Thâm vốn đã sinh ra trong chiếc chìa khoá vàng.
Đó là mang ý nghĩa, cậu có điều là tiểu tử lông vàng mới ra đời, tôi đối với cậu như thế, đã là nể mặt cậu rồi.
Cho nên, trong lòng ông ta biết rõ ruột gan Lạc Mộ Thâm rất muốn hợp tác với ông ta, ông ta cũng là nắm đằng chuôi rồi, gây khó dễ cho tôi và Lạc Mộ Thâm. Cho nên ông ta mặc dù luôn tỏ vẻ hết sức bảo vệ và yêu quý Lạc Mộ Thâm, dáng vẻ rất nhiệt tình, mở mồm là “ cháu trai”, ngậm mồm là “ Mộ Thâm à!”, tình cảm yêu quý bộc lộ trong lời nói, nhưng trên thực tế, ông ta luôn mang khẩu khí xem thường nói chuyện với Lạc Mộ Thâm, còn Lạc Mộ Thâm, đương nhiên cũng biết dụng ý của ông ta, anh ta cũng tỏ ra rất bình thường tự nhiên mà ứng đối, thái độ vô cùng ung dung đó, thật sự rất đĩnh đạc
Tôi vô cùng nể phục, cái gì là phong thái chứ? Đây chính là phong thái!
Danh Sách Chương: