“ Không sao rồi.” Tôi cười nói.
“ Vậy thì cô nghỉ ngơi đi.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói với tôi, anh ta nhìn mấy người khác, “ Chúng ta đi.”
“ Nhuỵ Tử nghỉ ngơi đi nhé.” Phương Trạch Vũ bọn họ cũng nói với tôi, sau đó, bọn họ lần lượt ra khỏi phòng tôi.
Lúc này tôi mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, sự việc vừa xảy ra giống như một giấc mơ vậy.
Tôi ngất đi rồi, Lạc Mộ Thâm cứu tôi từ bồn tắm ra.
Lúc đó, anh ta ôm tôi có cảm giác gì nhỉ?
Tôi nghĩ đến điều đò, mặt lại đỏ bừng lên.
Tôi vội vàng tuột xuống giường, mặc quần áo vào, lại nhìn chiếc khăn tắm màu trắng tuyết đó, lại lần nữa liên tưởng đến cảnh Lạc Mộ Thâm quấn chiếc khăn tắm đó lên người tôi, ôm lấy tôi ra khỏi nhà tắm, mặt của tôi như phát sốt lên vậy.
Hơn nữa, do tôi giận nên không ăn cơm, anh ta đã sai người gửi qua hàng không bánh tiramisu đến cho tôi, anh ta quan tâm tôi như thế. Tôi thật sự cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác mà tôi không biết diễn tả thế nào.
Làm thế nào cũng không giải thích nổi.
Cứ nghĩ như thế, tôi cũng không ngủ được, trong đầu là trạng thái hưng phấn cực độ.
Hễ nghĩ đến Lạc Mộ Thâm bọn họ có lẽ đang chơi cùng với mấy người đẹp, tôi quyết định ra ngoài đi bộ một lúc.
Mặc bộ quần áo mùa đông màu đỏ, tôi mang theo thẻ phòng đi ra khỏi phòng mình, tôi vẫn còn rất cẩn thận, lo mình không biết đường về.
Sau đó, tôi đi thang máy xuống dưới lầu, bên ngoài, tuyết đang rơi, nhẹ bay bay, tôi bước ra khỏi khách sạn, ngẩng đầu lên, nhìn tuyết từ trên không trung rơi xuống, kệ cho tuyết trắng rơi trên mặt tôi, sau đó, nhẹ tan dần.
Tôi từ trước chẳng bao giờ dám nghĩ đến, tôi có ngày lại ở Phú Sĩ ngắm tuyết rơi, càng không ngờ rằng, lúc này tâm trạng tôi lại rối rắm như thế, giữa tôi và Lạc Mộ Thâm, rốt cuộc sau này sẽ đi đến đâu chứ?
Tôi biết sự quan tâm của anh ta đã vượt qua sự quan tâm của sếp đối với thư ký của mình, nhưng mà, anh ta từ trước đến nay không muốn phát triển thêm bước nữa.
Tôi không biết rốt cuộc anh ta coi tôi là gì, chỉ là một cô em gái thôi sao?
Tôi quỳ xuống tuyết, nặn một người tuyết nhỏ, dùng viên đá đen làm mắt cho người tuyết, tôi nhìn đôi mắt đen đó, trong đầu lại nghĩ đến đôi mắt mê người của Lạc Mộ Thâm,
Tôi dùng ngón tay ấn nhẹ vào người tuyết nhỏ đó : “ Lạc Mộ Thâm, anh đang nghĩ gì thế?”
Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng bước chân từ sau người tôi chuyển đế, cho đến khi đi đến sau người tôi, tôi mới kinh ngạc ngoảnh đầu lại, phát hiện đó mà bộ quần áo màu hồng, giống như là màu hồng của búp bê Barbie mà Tần Á Á mặc, cô ấy đã bước đến bên cạnh tôi.
“ Á Á?” Tôi ngạc nhiên nhìn Tần Á Á, cô ấy vẫn xinh đẹp như thế, mái tóc màu nâu nhạt nhẹ bay trong gió.
“ Cậu....cậu không nghỉ ngơi sao?” tôi mở mồm hỏi, tôi luôn cho rằng lẽ ra giờ này cô ấy và Lạc Mộ Thâm ở trong phòng ôm ấp nhau chứ.
Tần Á Á nhẹ thở dài, ngồi xuống bên cạnh tôi, cô ấy nhìn người tuyết nhỏ đáng yêu đó, nhẹ nhàng nói: “ Mộ Thâm về phòng nghỉ ngơi rồi.”
“ Ồ?” tôi ngạc nhiên nhìn Tần Á Á.
“ Thực ra, những ngày này bọn mình đều không gần gũi thân mật gì, kể cả hôm sau khi ăn cơm xong ở khách sạn Hoàng Gia, đi mua đồ với mình sau anh ấy đưa mình về nhà thôi.” Tần Á Á nhẹ nhàng nói, khuôn mặt xinh đẹp đó mang đầy vẻ buồn rầu.
Nét mặt buồn rầu đó khiến người khác nhìn rất thương xót.
“ Gì cơ? Hôm đó tôi còn đặt phòng tổng thống cho hai người nữa mà!” mắt tôi trợn tròn kinh ngạc như sắp lòi cả ra.
“ Hôm đó không đi, thật đấy, mình vốn dĩ cũng cho rằng bọn mình sẽ có một đêm rất tuyệt, nhưng ngược lại không phải thế.” Tần Á Á thở dài nói, cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn hoa tuyết bay nhẹ trong không trung, đưa tay ra, đón lấy mấy bông tuyết rơi, nhìn tuyết tan nhẹ trong lòng bàn tay.
“ Có lẽ.....hôm đó anh ấy không thoải mái chăng? Hoặc là có chuyện gì đó?” Tôi đành phải nói như thế.
Trong lòng tôi cũng bối rối, Lạc Mộ Thâm làm gì có gì không thoải mái chứ, bạn đừng bảo tôi anh ta hôm đó đến kỳ kinh nhé, ha ha.
Tần Á Á nói như thế, thực ra tôi rất ngạc nhiên, trong lòng tôi nghĩ, Lạc Mộ Thâm luôn ở tư thế mỗi ngày đều có thể đổi bạn gái, đêm đêm đều có thể làm người đàn ông phong lưu, trên thực tế, anh ta vốn dĩ là như thế mà, bị tôi gặp không biết bao lần rồi?
Tôi đặt phòng tổng thống xa hoa tráng lệ cho bọn họ, cũng mong bọn họ có một đêm tận hưởng tình yêu ở đó, nhưng ngược lại không phải thế......
Đáng tiếc căn phòng tổng thống đó, tốn biết bao tiền?
Tôi khôn kìm được cau mày lại, chuyện gì xảy ra thế này?
“ Không kể là hôm đó, còn cả tối hôm trước ở biệt thự của Phương Trạch Vũ, chúng mình không phải cũng ngủ cùng một phòng sao? Ban đầu bọn mình cũng gần gũi một chút, nhưng sau đó, anh ấy đột nhiên ngừng lại, bảo mình đi ngủ, sau đó anh ấy đi ra ngoài, đứng ở phòng khác rất lâu, mình không hiểu, anh ấy tại sao đối với mình như thế, lẽ nào, anh ấy không thích mình sao?” Tần Á Á buồn bã nói.
“ .....?” Tôi cứng họng líu lưỡi lại, không biết nên nói gì mới được.
Cái gì, lẽ nào đêm hôm đó, anh ta và cô ấy không ngủ với nhau sao?
Trong đầu tôi lại hiện ra hình bóng cô đơn của Lạc Mộ Thâm khi dựa vào cửa sổ, ở cùng với minh tinh xinh đẹp gợi cảm như thế, tại sao anh ta lại.....?
Tôi cảm thấy càng ngày càng khó hiểu Lạc Mộ Thâm, lẽ nào anh ta không thích Tần Á Á sao?
Nhưng tại sao anh ta lại theo đuổi cô ấy, còn bảo tôi đi mua quà đắt đỏ cho cô ấy nữa?
Tôi đang khó hiểu không biết nói gì, Tần Á Á đột nhiên nắm lấy tay tôi: “ Nhuỵ Tử, cậu là thư ký của Lạc Mộ Thâm, có phải anh ấy bên giờ lại có mục tiêu mới rồi không? Anh ấy có phải không thích mình nữa đúng không?”
Dáng vẻ sốt ruột đó của cô ấy, khiến tôi cảm giác cô ấy đang rất hoảng hốt.
“ Không phải đâu, anh ấy thường xuyên bảo mình mua quà cao cấp cho cậu mà, còn chưa mua quà cho người phụ nữ khác?” Tôi lẩm bẩm nói.
“ Thật sao?” Tần Á Á hiện rõ vẻ không tin lắm.
“ Thật đấy.” Tôi vội vàng nói, tôi nói là sự thật.
Tần Á Á lúc này mới thoải mái một chút, có điều, cô ấy vẫn nhíu mày lại nói: “ Thế thì là vì cái gì chứ? Tại sao anh ấy lại không gần gũi thân mật với mình? Mình luôn cảm thấy trong lòng anh ấy đang có điều gì đó nghĩ ngợi?”
Tôi vội vàng an ủi cô ấy: “ có lẽ việc kinh doanh của Lạc Tổng, đàn ông mà, rất nhiều việc phải nghĩ, phụ nữ chúng ta không biết đâu, chắc chắn anh ấy có khổ tâm của mình, anh ấy sẽ không nói cho chúng ta biết đâu.”
“ Thế sao?” Như thế tâm trạng Tần Á Á mới đỡ hơn một chút, “ Nói như thế, không phải anh ấy bây giờ có mục tiêu mới rồi?”
“ Đương nhiên rồi, không có đâu.” Tôi thật thà nói, tôi nói là sự thật, chắc chắn Lạc Mộ Thâm hiện tại chưa có mục tiêu mới, nhưng ai mà biết được sau mấy ngày nữa liệu có hay không? Thằng cha đó quá phong lưu, máu phong lưu đó đã ngấm vào tận xương tuỷ rồi.
Tần Á Á lại nở nụ cười ngọt ngào, cô ấy cười nắm tay tôi: “ Nhuỵ Tử, nói chuyện được với cậu thật sự tốt quá rồi, tâm trạng mình trong tích tắc đỡ hơn nhiều rồi, nếu không, mình vẫn rất lo lắng, mình thật sự rất thích Mộ Thâm, mình thật sự muốn được gả cho anh ấy, Nhuỵ Tử, cậu là thư ký của Lạc Mộ Thâm, sau này cậu nhất định phải giúp mình, mình coi cậu như bạn tốt của mình vậy, mình vừa thấy cậu là đã thích rồi, cảm giác rất thân thiết. Chúng ta là bạn tốt nhé!”
Nói xong, cô ấy lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nữ trang tinh tế: “ Đúng rồi, Nhuỵ Tử, đây là quà mình tặng cậu, quên mất đưa cho cậu.”
Danh Sách Chương: