Chiếc xe thể thao xa hoa đó lăn bánh êm ái trên mặt đường, tôi nhìn thấy cảnh vật xung quanh dần lùi lại ra đằng sau, tôi khẽ nói: “ Anh Đại Thâm, anh nhìn ở đằng kia, đó là câu lạc bộ làm gốm, lần trước anh dẫn em đến đó làm gốm, em còn làm cho anh một chiếc gạt tàn thuốc, anh còn nhớ không?”
Chúng tôi đúng là đi qua một câu lạc bộ làm gốm, nhưng đó là tối qua Dạ Thiên Kỳ dẫn tôi đến. Chứ không phải là Lạc Mộ Thâm.
Tôi cố ý nói để Lạc Mộ Thâm nghe.
Lạc Mộ Thâm vừa lái xe vừa liếc nhanh sang nhìn câu lạc bộ làm gốm ở bên phải đó, anh ấy bình thản trả lời: “ Đúng thế.”
“ Em làm cho anh chiếc gạt tàn đó, anh còn giữ không?” Tôi nhẹ nhàng nói, tôi quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú đó của Lạc Mộ Thâm, những đường nét trên khuôn mặt đó quá giống với Lạc Mộ Thâm, thật sự không thể nhìn ra được. Tôi nghĩ một chút, rồi lại tiếp tục nói: “ Anh Đại Thâm, chiếc gạt tàn thuốc đó, anh còn giữ không? Anh chia tay với em, anh sẽ đập vỡ nó phải không?”
Lạc Mộ Thâm lại do dự một lát, anh ấy khẽ nói: “ Tôi sẽ mãi mãi giữ, dù sao đó cũng là hồi ức đẹp đẽ giữa chúng ta, mặc dù chia tay, nhưng nó vẫn là vật đáng trân trọng, tôi sẽ trân trọng những hồi ức giữa chúng ta, mãi mãi, cũng hy vọng cô có thể sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, sẽ tìm được một người thích hợp với cô!”
Giọng nói anh ấy rất nhẹ, rất ấm áp.
Giọng điệu nhẹ ấm này, hình như tôi đã nghe thấy ở đâu đó.
“ Sẽ như thế, em nghĩ em sẽ hạnh phúc.” Tôi khẽ nói.
Miệng tôi nói như thế, nhưng trong lòng đã có chắc chắn.
Người này, chắc chắn không phải là Lạc Mộ Thâm, nếu như không nói sai, anh ta chính là anh hai Lạc Mộ Phong của Lạc Mộ Thâm.
Mặc dù tôi chỉ gặp Lạc Mộ Thâm có hai lần, nhưng tôi vẫn còn nhớ giọng điệu nhẹ ấm khi nói của anh ta.
Không sai, đó là thói quen nói chuyện của anh ta.
Mặc dù, anh ta luôn ra sức bắt chước giọng điệu lạnh lùng của Lạc Mộ Thâm, nhưng thói quen của một người làm sao có thể dễ dàng thay đổi như thế được chứ?
Thực ra anh ta đã làm rất tốt, dung mạo lạnh lùng và khí chất cao quý giống Lạc Mộ Thâm như thế, khi anh ta cách xa tôi và Cát Vân, chúng tôi đều không nhận ra.
Còn tôi đã lợi dụng nước mắt của mình, để lấy được cơ hội tiếp cận anh ta, tôi dễ dàng nhìn thấu được anh ta.
Câu lạc bộ làm gốm càng khiến tôi thêm chắc chắn về phán đoán của mình.
Tôi và Lạc Mộ Thâm chưa bao giờ đi đến câu lạc bộ làm gốm. Còn anh ta lại nói sẽ giữ chiếc gạt tàn mà tôi tặng anh ta, đây không phải giả thì là gì chứ?
Trong lòng tôi vừa vui lại vừa buồn.
Vui đó là, tôi biết mình không nhìn nhầm người, Lạc Mộ Thâm sẽ không dễ dàng bỏ rơi tôi như thế.
Còn điều khiến tôi buồn đó là, bố và anh trai của Lạc mộ Thâm dùng thủ đoạn này để đối xử với Lạc Mộ Thâm, giữa bọn họ còn có tình thân máu mủ hay không?
Bọn họ rốt cuộc làm gì Lạc Mộ Thâm rồi? anh ấy rốt cuộc có gặp nguy hiểm hay không?
Lạc Mộ Phong rõ ràng đã điều tra rõ, anh ta biết tôi sống ở đâu, anh ta lái xe đưa tôi về khu nhà nơi tôi ở: “ Chỉ tiễn cô đến đây thôi.”
“ Cảm ơn.” Tôi khẽ nói, đưa tôi về đến đây, đã là quá đủ rồi.
“ Anh Đại Thâm,” Tôi khịt khịt mũi, “ Tạm biệt.”
“ Lạc Mộ Thâm” đó cũng nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “ Tạm biệt.”
Anh ta đặt tay lên vô lăng, chiếc xe xa hoa của anh ta sau một luồng khói hơi đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Tôi im lặng đứng ở bên đường, luôn dõi về phía chiếc xe sang mất hút đó.
Qua một lúc, điện thoại của tôi réo lên, là Dạ Thiên Kỳ gọi.
Tôi nghe điện thoại, bên trong chuyển đến giọng nói trong trẻo của Dạ Thiên Kỳ: “ Nhụy Nhụy, thế nào rồi?”
Tôi khẽ nói: “ Em đã kết luận được rồi, anh ta là giả, anh ta là Lạc Mộ Phong.”
Tôi nghe thấy phía bên kia điện thoại Dạ Thiên Kỳ dùng hai ngón tay cọ xát vào nhau tạo thành tiếng ‘tạch’, anh ấy nhẹ nhàng nói: “ Uh, anh hiểu rồi, người của anh đã đi theo xe của anh ta. Anh xem anh ta rốt cuộc là đi đâu?”
“ Anh Thiên Kỳ.........” Tôi lập tức thấy căng thẳng, “ Anh nói anh Lạc Mộ Thâm liệu có gặp chuyện gì xấu không?”
Tôi nói như thế xong mà nước mắt đã chảy ra rồi.
“ Không sao đâu, anh bảo đảm với em, anh nhất định sẽ tìm thấy cậu ta.” Dạ Thiên Kỳ khẽ nói, “ Sống phải nhìn thấy người, chết cũng phải nhìn thấy xác.”
Vừa nghe thấy tiếng ‘chết’ đó, nước mắt tôi lại không ngừng tuôn rơi.
Lạc Mộ Thâm có khả năng chết sao?
Không được, tôi không thể chấp nhận được, Lạc Mộ Thâm không thể chết, nếu như anh ấy chết, tôi cũng không sống được.
Tôi đứng bên đường như thế, nước mắt giàn giụa, người đi qua đường đều dùng những ánh mắt tò mò nhìn tôi, không biết tôi làm sao.
Nhưng tôi chẳng buồn giải thích với bất kỳ ai.
Dạ Thiên Kỳ ở đầu dây bên kia vừa nghe thấy tôi khóc, anh ấy cuống quýt nói: “ Nhụy Nhụy, em yên tâm, Lạc Mộ Thâm sao có thể chết được chứ? Lạc Kiến Ba mặc dù bất chấp thủ đoạn, nhưng cũng không đến mức hổ độc không ăn thịt con chứ. Em yên tâm đi, cậu ta sẽ không chết. Anh nhất định sẽ dẫn cậu ta đến trước mặt em.”
Tôi nghẹn ngào nói: “ Anh Thiên Kỳ, em trông chờ cả vào anh.”
“ Em yên tâm.” Dạ Thiên Kỳ kiên quyết nói.
.......
Trong căn nhà tứ hợp ở một vùng ngoại ô xa xôi ít người chú ý.
Bình thường ở đây không có người, khoảng sân bên trong càng không thu hút sự chú ý của người khác.
Nhưng gần đây, ở đây thường xuyên có những người vệ sĩ áo đen đi ra đi vào, canh gác khắp nơi.
Đây là nơi là Lạc Mộ Thâm bị giam giữ.
Còn những người canh giữ anh ấy, phần lớn đều là người Nhật Bản và còn cả một vài người của Lạc Kiến Ba.
Người của Dạ Thiên Kỳ và Lương Cẩn Hàn đã lần theo dấu vết của Lạc Mộ Phong để điều tra nơi này.
Bọn họ bàn bạc nửa đêm hôm nay, cùng nhau hành động, cứu Lạc Mộ Thâm ra.
“ Việc hôm nay cậu phải nghe tôi chỉ huy.” Dạ Thiên Kỳ nhìn Lương Cẩn Hàn bình thản nói.
“ Không vấn đề gì, chỉ cần có thể cứu Lạc Mộ Thâm là được.” Lương Cẩn Hàn quả quyết nói, “ Tôi sẽ làm theo sự chỉ huy của cậu.”
Hôm nay Lương Cẩn Hàn và Dạ Thiên Kỳ giống nhau, cả người đều mặc đồ da đen, tay đeo găng tay da đen, ánh mắt đều mang sát khí.
Dạ Thiên Kỳ khẽ chớp mắt: “ Tôi đã điều tra rồi, bên trong có khoảng trên dưới tám mươi người, phân làm hai ca canh giữ Lạc Mộ Thâm, đều là tay chân của người Nhật, hoặc cũng có người của Lạc Kiến Ba phái đến.
“ Uhm,” Lương Cẩn Hàn mắt hơi lim dim lại, anh ấy khẽ lắc đầu, lập tức có mấy thuộc hạ mặc áo đen tiến đến: “ Lương Thiếu Gia......”
Lương Cẩn Hàn khẽ nói: “ Hạ lệnh, ngắt thông tin liên lạc cho tôi trong vòng bán kính 20km.”
“Vâng.” Thuộc hạ áo đen đó vội vàng nói.
“ tôi biết việc này chỉ có Lương Thiếu Gia của chúng ta mới có được năng lực này.” Dạ Thiên Kỳ bình thản cười nói, “ Lực lượng quân đội của Lương Thiếu Gia không hề nhỏ!”
Lương Cẩn Hàn không nói gì, chỉ nhẹ cắn cắn môi.
Trong lúc nói chuyện, thông tin liên lạc trong bán kính 20km đã hoàn toàn bị gián đoạn, tức khắc, người bên trong nhà tứ hợp không có cách nào để báo cáo được ra bên ngoài.
Dạ Thiên Kỳ và Lương Cẩn Hàn lợi dụng khoảng thời gian này để cứu Lạc Mộ Thâm ra.
Còn để phòng tránh Bách Hợp và Lạc Kiến Ba gửi tin tức trong thời gian ứng cứu cho thuộc hạ bên trong nhà tứ hợp, dưới sự hợp tác của Lương Cẩn Hàn và Dạ Thiên Kỳ, kể cả những tin tức được gửi đến nhà tứ viện cũng được chuyển đi trực tiếp, đồng thời có người chuyên trả lời, như thế bọn họ sẽ không phát hiện có điều gì bất thường.