Mục lục
Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Điệu bộ cười đó của anh, như dọa chết người khác ấy. Người ta còn cho rằng da mặt cười của anh không biết cười đấy!” Tôi cười nói.

“ Đó là do bọn họ không vững tâm chứ?” Lạc Mộ Thâm chăm chú nhìn vào mặt tôi qua ánh đèn, “ Chẳng trách có người nói, người đẹp dưới ánh đèn, càng nhìn càng xuất sắc, nhìn em như thế, so với bình thường xinh đẹp hơn rất nhiều.”

“ Hứ, từ lúc nào anh trở thành người có miệng lưỡi dẻo quẹo thế chứ, học của Dạ Thiên Kỳ à?” Tôi cười nói.

“ Nếu như nhắc đến Dạ Thiên Kỳ lần nữa, anh sẽ cắt lưỡi của em đấy.” Lạc Mộ Thâm làm tư thế chiếc kéo kề sát miệng tôi, giống như muốn cắt lưỡi của tôi vậy.

“ Tránh ra nào, anh mà cắt thì em nói chuyện thế nào. Có điều, vừa nãy anh nói ai là phu nhân của anh chứ?” Tôi không kìm được nói, “ Đừng đi khắp nơi nói linh tinh đấy.”

“ Sau này sẽ là.” Trên khuôn mặt tuấn tú của Lạc Mộ Thâm mang đầy vẻ tự tin.

“ Còn lâu ấy! Đừng có tự tin như thế, lẽ nào tất cả phụ nữ đều thích anh sao? Em bây giờ đã chấp thuận làm bạn gái của anh, nhưng không có nghĩa đồng ý làm phu nhân của anh?” Tôi cố ý nói.

“ Em không thích anh sao?” Đôi mắt khép lại đầy vẻ nguy hiểm của Lạc Mộ Thâm dán sát vào tôi.

“ Thích là thích, nhưng không nhất định thích là nhất định sẽ gả cho anh.” Tôi cố ý nói.

“ Anh không thả em đấy, xem ai dám lấy em? Em không gả cho anh, anh xem em dám gả cho tên đàn ông nào?” Lạc Mộ Thâm cố ý trầm mặt nói.

Tôi thè lưỡi ra nói: “ Độc quyền chuyên chế như thế sao?”

Lạc Mộ Thâm chầm chậm đi đến bên cạnh tôi, từ đằng sau ôm lấy eo tôi, đầu nhẹ nhàng ghé vào bả vai tôi, khống chế sức lực để khiến tôi không cảm thấy không thoải mái, thuận theo ánh nhìn của tôi, anh ấy nhìn thấy tôi đang chăm chú thưởng thức chiếc nến lung linh có tạo hình giống như bông hoa hồng vậy.

Đúng thế, tôi rất thích chiếc nến này, ánh nến đẹp đẽ thật khiến tôi thích mê.

Đặc biệt là ở cùng Lạc Mộ Thâm ở đây, tôi cảm thấy đối diện với ánh nến như thế này, thật sự rất lãng mạn.

Anh ấy bắt đầu đố kị với những ánh nến này, tại vì bọn chúng đang tranh với anh ấy ánh nhìn của tôi.

“ Đẹp đến thế sao?” Giọng nói mang vẻ chua xót của Lạc Mộ Thâm vang lên, tạm thời kéo quay lại lực chú ý của tôi.

“ Anh không cảm thấy đẹp sao? Không ngờ ở đây lại có thể nhìn thấy một căn phòng đẹp đẽ lãng mạn như thế, anh và em giống như bị bao quanh trong một bông hoa hồng, thật là đẹp, em sắp say rồi, người thiết kế ra những thứ này thật tài ba.” Tôi quay đầu lại cười nói.

“ Nhưng anh cảm thấy chẳng có gì đẹp bằng mắt của em.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói.

Anh ấy đưa tay lấy một quả cam, bóc vỏ cho tôi, rồi đặt vào trong tay tôi.

“ Quả cam này ngọt quá, anh cũng ăn thử xem.” Tôi lấy một múi đặt vào miệng anh ấy, đợi anh ấy ăn, chỉ là một ngờ lại có kẻ không bình thường như thế, một miếng lại ngậm luôn cả ngón tay của tôi.

“ ưh, là rất ngọt, rất ngon.” Lạc Mộ Thâm cười gian xảo nói.

“ Không bình thường! Tại sao bây giờ anh giống như đang biến thành một người khác vậy.” Tôi lẩm bẩm nói, đột nhiên bị Lạc Mộ Thâm kéo vào lòng, ngồi trên chân của anh ấy, thần sắc cực kỳ ấm áp.

Lúc này, tôi cũng không cảm thấy có gì ngại ngùng, đối với hành động của vị tổng giám đốc bá đạo chuyên chế này, tôi cũng dần quen rồi.

Lúc này, các nhân viên phục vụ đầu đội mũ giáng sinh bưng các món ăn tinh xảo đẹp đẽ lên, tôi đỏ mặt định đứng dậy, nhưng Lạc Mộ Thâm lấy hết sức kéo tôi lại, cho nên, tôi vẫn ngồi trên đùi của anh ấy, đón nhận những ánh nhìn ngưỡng mộ của những nhân viên phục vụ đó, tôi quả thật xấu hổ chỉ muốn chui vào trong lỗ nào đó, nhưng Lạc Mộ Thâm vẫn bình thản ung dung như không có chuyện gì.

Có lẽ những nhân viên phục vụ đó bây giờ thật sự rất ngưỡng mộ tôi, đúng thế, nếu như thời gian có thể quay lại, nếu như mấy năm trước tôi nhìn thấy cảnh này, trong thâm tâmm cũng sẽ ngưỡng mộ tôi lúc này, tại vì, được nguwòi đàn ông yêu thương chiều chuộng như thế, thật sự quá hạnh phúc.

Đúng thế, tôi bây giờ cảm thấy mình rất hạnh phúc.

“Này, Lạc Mộ Thâm, anh bỏ em ra, nếu như để người khác nhìn thấy, anh không sợ sau này họ sẽ viết linh tinh trên báo tạp chí sao?” Tôi đỏ mặt nói với Lạc Mộ Thâm.

“ Không sợ, tại sao Lạc Mộ Thâm anh lại không thể có người phụ nữ mình yêu thương chứ? Anh yêu mà còn phải vụng trộm sao?” Lạc Mộ Thâm béo nhẹ má của tôi, “ Đừng nghĩ nhiều nữa, nào, ăn cái này đi, xem có ngon hay không.”

Anh ấy dùng đũa gắp cho tôi một miếng, bón vào miệng cho tôi.

Cứ như thế, tôi giống như người bệnh không thể tự lo liệu cuộc sống được Lạc Mộ Thâm chăm sóc vậy, chìm đắm trong sự chiều chuộng, bữa cơm này, thật sự quá ngọt ngào, có lẽ dùng giấy viết cũng không biết phải diễn tả thế nào.

Cửa phòng có tiếng gõ nhẹ, vị quản lý đó mắt không dám nhìn thẳng bước vào, xem ra dáng vẻ hết sức kính cẩn đặt một chiếc hộp tinh xảo trên bàn, sau đó lại cẩn thận dè dặt lui ra ngoài.

“ Đây là cái gì?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

“ Đương nhiên là socola tiramisu anh chuẩn bị riêng cho em. Em không phải luôn thích ăn tiramisu sao? Cho nên đặc biệt chuẩn bị cho em. Còn ngon hơn là loại lần trước gửi qua hàng không từ Nga về, đến mức rốt cuộc nó ngon ở đâu, em tự cảm nhận đi, dù sao thì cũng cực kỳ ngon, em sẽ không ngờ đâu.” Lạc Mộ Thâm thần thần bí bí cười nói.

“ tiramisu socola?” Tôi ngạc nhiên nhìn Lạc Mộ Thâm, không phải chứ, thằng cha này, thật sự quá hiểu lòng tôi, lại còn chuẩn bị cho tôi bánh gato tiramisu nữa? Thật sự khiến tôi quá ngạc nhiên. Có điều, nói thật, tôi thật sự rất thích ăn tiramisu. Vừa nhắc đến tiramisu, đặc biệt là vị socola, là muốn chảy nước miếng rồi. Kể cả ăn no cơm rồi, tôi vẫn có thể ăn được tiếp.

“ Em thử đi, là một chiếc bánh gato vừa ngon vừa đẹp, lần trước không phải em nói anh không cùng dự sinh nhật với em sao? Cho nên anh phải bù đắp một lần.” Lạc Mộ Thâm vừa cười, vừa mở nắp chiếc hộp tinh xảo đó. “ Anh luôn nghĩ phải bù đắp cho em, đêm giáng sinh hôm nay chính là cơ hội tốt, hôm nay chúng ta sẽ dự sinh nhật,” Lạc Mộ Thâm nghiêm túc nói, “ Vừa may ở đây lại có nến lãng mạn như thế, càng giống sinh nhật! Em cầu nguyện đi!”

“ Em.........” Tôi nhìn vào chiếc bánh gato to, vừa nãy không nhìn kỹ, bây giờ để ý, suýt chút nữa tôi cười phá lên.

Tại sao? Tại vì chiếc bánh gato tiramisu này quá xấu.

Chỉ nhìn thấy trên mặt của chiếc bánh gato, có hai con vịt nước hay là con gì đó, bên cạnh còn có những hình thù gì đó.

“ Cười gì thế?” Lạc Mộ Thâm trầm mặt xuống.

“ Không có gì, hai con vịt này đáng yêu quá.” Tôi đành phải nói.

“ Vịt gì chứ, đó là chim uyên ương.” Lạc Mộ Thâm sắp tức điên lên rồi.

“ Chim uyên ương sao? Em không nhìn ra. Xin lỗi xin lỗi.” Tôi vội vàng chữa cháy. Nhưng tôi nhìn lại đôi chim uyên ương hài hước đó, tôi lại không nhịn được cười phá lên.

Lạc Mộ Thâm càng sôi máu lên, tôi nhìn thấy cơ thịt trên mặt anh ấy co lại, khóe mắt mang theo muôn vàn vũ khí giết người, tôi biết anh ấy đang hận không thể úp chiếc bánh gato này vào mặt tôi.

“ Xin lỗi xin lỗi, em chỉ là cảm thấy chiếc bánh gato này hơi xấu, khiếu thẩm mĩ của anh rất giỏi, tại sao lại mua chiếc bánh xấu như thế? Có phải bị những cô nhân viên bán hàng lòe rồi không? Có phải người ta cảm thấy anh lắm tiền nhưng ngốc nên dễ lừa bịp, cho nên mới bán chiếc bánh này cho anh?” Tôi vội vàng giải thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK