“ Anh đi xa chút đi!” Lam Ninh cười nói.
“ Còn lâu ấy!” Dạ Thiên Kỳ cười đi ra khỏi phòng bệnh.
“ Hai người ấy à, thật là một đôi thích gây gổ mà mà.” Nữ y tá tiêm cho Lam Ninh cười nói, “ Này, cái này gọi là gì? Đây gọi là: Không gây gổ thì không chịu được!”
“ Ai thích gây gổ với anh ấy chứ!” Lam Ninh bĩu môi nói.
Nữ ý tá che miệng cười, cô đeo chiếc găng tay nilong màu trắng lấy chiếc bô từ dưới gầm giường lên, giúp Lam Ninh ngồi lên.
“ Ôi, thật là không thoải mái, dùng kiểu bô này, muốn đi giải cũng khó, em phải thư giãn một lúc.” Lam Ninh cong môi nói.
“ Vậy cô Lam Ninh cứ thoải mái thư giãn đi.” Nữ y tá đáng yêu vẫn trêu đùa rất tự nhiên.
Sau khi Lam Ninh đi vệ sinh xong, nữ y tá cầm bô mang đi rửa sạch sẽ.
Lam Ninh nằm trên giường, không ngừng tự bảo mình, mau khỏe lại, nếu không, cả ngày nằm trên giường bệnh hết ăn lại ngủ sao thế được chứ?
Thật chán chết đi được!
May là trong bệnh viện này Dạ Thiên Kỳ chăm sóc mình rất chu đáo, nhưng Lam Ninh thật sự không quen người khác chăm sóc mình như thế!
Còn lúc này, Dạ Thiên Kỳ đã chạy ra bên ngoài mua canh trứng, anh biết Lam Ninh bây giờ vừa bị thương nặng, khẩu vị không tốt, nhưng phải bồi bổ dinh dưỡng, cho nên, anh ấy đi mua canh trứng cho Lam Ninh.
Quay về phòng bệnh, anh ấy cười mở nắp hộp canh trứng giữ ấm thơm ngon ra: “ Xem xem, đây là cái gì?”
“ Canh trứng?” Lam Ninh ngạc nhiên nói.
“ Biết em ăn cái khác cũng không nuốt trôi, cho nên anh mua cho em món này, ở cửa bệnh viện, rất sạch sẽ, anh thấy rất nhiều người mua. Nào, em ăn đi, vẫn còn nóng.” Dạ Thiên Kỳ kéo ghế ngồi xuống cạnh giường của Lam Ninh, nâng đầu giường của Lam Ninh cao lên, từng thìa từng thìa bón canh trứng cho Lam Ninh ăn.
Anh ấy rất cẩn thẩn, mỗi thìa đều khẽ thổi cho bớt nóng rồi mới đưa vào miệng Lam Ninh, sợ Lam Ninh bị nóng bỏng.
Lam Ninh khẽ nói: “ Em bây giờ đúng là ăn ngủ đều trên giường rồi. Ôi.”
“ Thế thì sao chứ. Có anh chăm sóc em rồi!” Dạ Thiên Kỳ dịu dàng nói.
“ Chăm sóc một ngày hai ngày, mấy ngày thì được, nếu như cả đời em thật ăn phải ăn ngủ trên giường thì sao?” Lam Ninh cố tình nói.
“ Thế thì cả đời chăm sóc em!” Dạ Thiên Kỳ dường như không chút để bụng.
“ Hứ, dẻo miệng!” Lam Ninh đáp lại, vừa trợn mắt trách yêu Dạ Thiên Kỳ.
Mặc dù miệng nói như thế, nhưng trong lòng, không biết tại sao, có cảm giác ngọt ngào ấm áp trong tim.
Cô biết Dạ Thiên Kỳ thật sự đối tốt với mình. Anh ấy nói sẽ chăm sóc mình thì thật sự sẽ chăm sóc mình.
Chỉ có điều, có lẽ anh ấy chăm sóc mình giống như chăm sóc em gái vậy!
“ Có phải dẻo miệng hay không, em cứ chờ xem.” Dạ Thiên Kỳ nghiêm túc nói.
Anh ấy lại xúc thìa canh trứng cuối cùng bón cho Lam Ninh.
“ Dù cho có người chăm sóc em, em cũng không muốn nằm mãi trên giường.” Lam Ninh nhẹ nhàng nói.
“ Thực ra, nằm trên giường không phải cũng rất thoải mái sao, dù sao có người chăm sóc, lúc chán thì đọc tiểu thuyết, xem tivi, không phải thanh thản dễ chịu sao? Tránh việc em chạy khắp nơi, còn mang phiền phức cho anh.” Đôi mắt sâu của Dạ Thiên Kỳ chăm chú nhìn Lam Ninh, cười nói.
“ Ích kỷ quá, anh muốn em nằm trên giường thành người tàn tật à? Em đánh chết anh.” Lam Ninh muốn giơ tay lên, làm tư thế đánh Dạ Thiên Kỳ, nhưng xương ngực bị động, cô không kìm được xuýt xoa đau đớn.
“ Có phải lại đau rồi không?” Dạ Thiên Kỳ vội cuống quýt ghé sát gần Lam Ninh.
Bàn tay nhỏ của Lam Ninh khẽ đánh vào mặt Dạ Thiên Kỳ, cố tình lẩm bẩm nói: “ Đánh được rồi, đánh chết con ma ích kỷ này. Ha ha ha.”
Dạ Thiên Kỳ cầm bàn tay nhỏ của Lam Ninh cũng vui vẻ cười lên.
“ Bác sĩ nói năng lực hồi phục xương của em cực kỳ tốt, bây giờ tất cả đều đang hồi phục tốt, anh nghĩ qua vài ngày nữa là em có thể xuất viện rồi, sau đó anh sẽ đón em về nhà dưỡng bệnh.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn màu nâu sẫm của Lam Ninh, dịu dàng nói: “ Yên tâm, Lam Ninh, anh sẽ tăng cường cảnh giác, Ân Phi Trường sẽ không tìm thấy em.”
“ Nhưng, em lo, hắn ta sẽ không bỏ cuộc đâu.” Lam Ninh hơi buồn rầu nói, “ Con người hắn ta, chính là một con yêu quái, em lo hắn sẽ không dễ dàng tha cho đâu.”
“ Xe đến trước núi ắt có đường! Yên tâm.” Dạ Thiên Kỳ nắm chặt bàn tay mảnh mai của Lam Ninh mà động viên.
Trong ánh mắt của anh ấy mang đầy kiên nghị, khiến người ta có cảm giác an toàn.
Lam Ninh gật gật đầu, lời của Dạ Thiên Kỳ, cô rất tin tưởng. Dù cho cuối cùng anh ấy không thể che chở mình, thì có làm sao chứ?
......
Trong hành lang bệnh viện chuyển đến tiếng xe đẩy nhỏ.
Một nữ y tá xinh đẹp đẩy chiếc xe nhỏ đến đến trước phòng bệnh của Lam Ninh: “ Cô Lam Ninh, đến lúc thay nước rồi.”
Dạ Thiên Kỳ gật gật đầu, nữ y tá đó đẩy xe vào.
Mặc dù chiếc khẩu trang to đó gần như che hết 2/3 khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn long lanh đó, nhưng vẫn có thể đoán ra được dung mạo xinh xắn của nữ y tá này.
“ Ôi, lại phải truyền nước rồi, thật phiền. Sao lại truyền nhiều nước thế chứ!” Lam Ninh chán nản nói.
“ Ngoan, muốn nhanh khỏi, đương nhiên phải truyền nước. Sợ vết thương của em bị nhiễm trùng mà!” Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Đôi mắt của anh ấy nhìn nữ y tá lấy ra một bình nước trên xe, bắt đầu tiếp thuốc vào ống quản.
Nhưng anh ấy đột nhiên phát hiện, nữ y tá này không thành thạo giống như y tá hôm qua, cô ta tìm mãi mới thấy nắp, đồng thời nối ống dẫn cũng phải mất một lúc lâu.
“ Cô là y tá thực tập à?” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói.
“ A, đúng thế,” nữ y tá có đôi mắt to tròn đó vội vàng nói, “ Tôi là y tá thực tập, cho nên không thành thạo lắm.”
Dạ Thiên Kỳ lập tức cau mày lại, anh ấy lạnh lùng nói: “ Viện trưởng của bệnh viện này cũng không dám sai y ta thực tập đến chỗ tôi đâu?”
Anh ấy đột nhiên nắm lấy cổ tay của nữ y tá đó: “ Để tôi bảo bác sĩ Vương xem xem, tại sao lại sai y tá thực tập đến chỗ tôi?”
Không đúng, chắc chắn không đúng.
Y tá này là giả.
Mình đã dặn dò rồi, bác sĩ Vương chắc chắn sẽ cử những y tá có kinh nghiệm và năng lực đến, mà tuyệt đối sẽ không cử y tá thực tập. Cho nên, y tá này là giả.
Cho nên, Dạ Thiên Kỳ không quan tâm cô ta có mục đích gì, cũng tuyệt đối không thể nhân nhượng.
Do đó, anh ấy tóm lấy cổ tay mảnh mai của người phụ nữ đó.
Anh ấy nắm tay như thế, cơ thể nữ y tá đó đột nhiên run rẩy, cô ta quay mạnh người, không biết từ lúc nào trong tay có một con dao, cô ta đâm con dao sáng lóe đó về phía ngực Dạ Thiên Kỳ.
Tốc độ, thật là vừa nhanh vừa tàn độc.
“ A, tiểu Kỳ cẩn thận.” Lam Ninh ở trên giường nhìn thấy, lớn tiếng hét lên.
Dạ Thiên Kỳ hừ một tiếng lạnh lùng, nắm chặt lấy cổ tay của nữ y tá giả đó không thả ra, đồng thời nghiêng người, né tránh con dao trong tay của “ nữ y tá” đó, còn tay kia của anh ấy như gang thép giữ chặt tay của nữ y tá đó.