Mục lục
Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Mộ Thâm xót xa ôm lấy tôi, dùng bàn tay vỗ về nhẹ vào lưng tôi, anh ấy để đầy tôi dựa sát vào cổ anh ấy, giống như ôm thứ quý giá mất đi giờ đã tìm lại được.

“ Được rồi, không sao rồi, không sao, đầu lợn.” Anh ấy ôm chặt lấy tôi, khẽ nói bên tai tôi.

“ Anh Đại Thâm, em không liên quan gì đến ma túy, em thật sự bị vu oan.” Tôi khóc nói.

“ Anh biết, em đương nhiên là bị oan, anh bây giờ đến đón em ra. Tất cả đã kết thúc rồi.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

“ Vâng?” Tôi nhẹ ngẩng đầu lên, “ Nói như thế, sự việc đã lắng xuống rồi sao? Phía cảnh sát biết em bị hại rồi sao?”

“ Đúng thế,” Lạc Mộ Thâm gật đầu, “ Lần này, thật sự nợ Dạ Thiên Kỳ!”

“ Dạ Thiên Kỳ?” Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Lạc Mộ Thâm.

“ Đúng thế, Dạ Thiên Kỳ, là cậu ta tìm được chứng cứ và nhân chứng có giá trị nhất. Anh phải cảm ơn cậu ta!” Lạc Mộ Thâm dùng tay nhẹ vuốt tóc tôi, anh ấy nhìn trong mắt tôi đầy vẻ thương xót.

Tôi cảm thấy sống mũi mình cay cay.

Dạ Thiên Kỳ, quả nhiên anh lại giúp em, nghĩ đến Dạ Thiên Kỳ không biết phải tốn bao công sức vì tôi, tôi không kìm được nước mắt lại trào ra.

Một lần nữa tôi lại nợ anh ấy.

Lúc này luật sư Hàn quay lại rồi, ông ấy mang về một tin tức mới như vở hài kịch. Sự việc liên quan đến ma túy và rồi hãm hại, sau khi được phân tích kiểm định, lại ngoặt sang một hướng khác.

“ tinh bột sao?” Tôi và Lạc Mộ Thâm trợn trừng mắt lên.

“ Đúng thế, là tinh bột.” Luật sư Hàn mệt mỏi nói, “ Dùng để nấu ăn, trong siêu thị bán loại này, mấy tệ một túi to.”

“ Đợi chút.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, “ Luật sư Hàn ông là nói, từ trong túi của Nhụy Tử lấy ra không phải là ma túy mà là tinh bột sao?”

“ Đúng thế. Chính xác không phải là ma túy, mà là tinh bột.” Luật sư Hàn gật đầu.

“ Thế thì, cả vụ việc liên quan đến ma túy lần này không được thành lập rồi?” Lạc Mộ Thâm ngước mắt nói.

“ Chính là như thế.” Luật sư Hàn thở dài nói.

“ Cho nên đến kẻ hãm hại cô Tô đó cũng không sao. Chỉ có điều sẽ bị giam vài ngày vì tội làm rối loạn trật tự xã hội, sau đó sẽ được thả.” Nét mặt luật sư Hàn mệt mỏi nói. Tôi biết ông ấy vì tôi mà tìm chứng cứ, cả ngày lẫn đêm phải lăn lộn để tìm ra chân tướng, chân cũng rã rời rồi.

Lạc Mộ Thâm và tôi cau mày lại, nếu như là như thế, thế thì, phía bên cảnh sát cũng sẽ không điều tra kẻ sai khiến đứng đằng sau vụ việc rồi, kẻ đó nói đó chỉ là vở kịch mà thôi, còn đi điều tra làm gì chứ?

“ Chất vấn thêm, kẻ hãm hại đó thừa nhận đó chỉ là một vở kịch. Hắn ta nói hắn ta uống say, nhất thời muốn tìm người trêu đùa, cho nên mới.....hắn ta cũng không ngờ sự việc lại trở nên nghiêm trọng như thế. Còn cảm thấy rất có lỗi với cô Tô Tư Nhụy.” Luật sư Hàn thở dài, “ đồn công an cũng thế, tại sao không kiểm tra kĩ càng, hai ngày đã đưa ra báo cáo. Nói chiếc túi đựng loại bột màu trắng đó chính là tinh bột..... Việc này quả thật là......”

Luật sư Hàn khẽ lắc đầu.

“ Không đơn giản như thế chứ. Nếu như chỉ là vở kịch, thế thì tại sao có người lại xóa sạch đoạn ghi lại ở camera chứ?” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

“ Kẻ đó nói sợ việc trở nên phức tạp, bản thân sợ dẫn đến tố cáo, cho nên mới mua người ở hầm gửi xe xóa đoạn ghi hình đó đi.” Luật sư Hàn nói, “ Lạc Tổng, mặc dù tôi cũng biết sự việc chắc chắn không đơn giản như thế, nhưng bây giờ, thật sự không có cách nào để tra ra được, điều quan trọng là, cô Tô bị vu oan đã được gột sạch, cô Tô chịu sự hoảng sợ, nhất định phải nghỉ ngơi và yên lòng mới được.”

Lạc Mộ Thâm gật gật đầu: “ Được, tôi sẽ không để yên như thế, tôi nhất định sẽ tra ra kẻ đứng đằng sau rốt cuộc tài giỏi cỡ nào. Đừng cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho hắn ta.”

Anh ấy ôm lấy tôi, dùng áo khoác chùm lên người tôi, anh ấy nhẹ áp đầu lên mặt tôi, khẽ nói: “ Nhụy Tử, anh xin lỗi, anh không chăm sóc em cẩn thận.”

Tôi mỉm cười, hai cánh tay ôm lấy cổ của Lạc Mộ Thâm, nhẹ nhàng nói: “ Không sao, anh quay về là được rồi, may là em cũng không sao, chỉ là được nếm mùi trong trại giam, đây cũng là một lần trải nghiệm của cuộc đời! người bình thường còn không có cơ hội được thử ấy!”

Nói thật, có lúc, tôi rất bái phục mình, ở tình hình này mà tôi vẫn có thể cười được.

Thực tế, tôi thật sự rất vui, tôi tận mắt nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ và Lạc Mộ Thâm lo lắng cho tôi thế nào, tận mắt nhìn thấy Phương Trạch Vũ Tần Hạo Nhiên và Lương Cẩn hàn và vài người bạn tốt vì tôi mà gần như liều mạng thế nào, tôi biết có rất nhiều người quan tâm tôi, dù cho tôi thật sự phải chết, tôi cũng rất vui.

Lạc Mộ Thâm ôm chặt lấy tôi, ôm tôi đi ra khỏi đồn cảnh sát.

Bên ngoài, những người khác đã rời đi, chỉ còn Phương Trạch Vũ Tần Hạo Nhiên và Lương Cẩn Hàn bọn họ vẫn ở đó, còn cả Dạ Thiên Kỳ vẫn chưa rời đi.

Đương nhiên, những kẻ phóng viên săn tin cũng rất nhanh mà ùa đến.

Tôi vừa được Lạc Mộ Thâm đưa ra khỏi đồn cảnh sát, những tên phóng viên đó lao lên, các loại máy móc như dồn hết trên đầu tôi.

“ Xin hỏi, cô Tô, cô bị người ta hại phải không? Cô nghĩ kẻ hại cô là ai?”

“ Cô Tô, ở trong trại giam, cô có chịu bất cứ sự tra khảo cực hình nào không?”

“ Xin hỏi cô Tô, xin hỏi cô có quen biết với kẻ hãm hại cô không? Rất nhiều người nói đó là bạn trai cũ của cô. Có phải không?”

....

Trong khoảnh khắc đó.

Tôi cảm thấy đầu mình đau chết mất. Tôi thật sự rất ghét rất ghét những tên phòng viên này, để bọn họ chết hết đi có được không?

Tôi muốn nói gì đó, nhưng không thể nói ra được lời nào.

Tôi chỉ nép vào lòng của Lạc mộ Thâm, khẽ mỉm cười, những tia sáng từ những máy ảnh đó lóe ra khiến mắt tôi hoa lên, tôi cảm thấy dường như mình không nhìn rõ gì nữa, những tiếng la hét vỡ ra, tôi không nghe rõ gì hết. Tôi cảm thấy mình đang đứng trong mây vậy, dưới chân mềm nhũn, tiếng ầm ĩ xung quanh cách tôi càng ngày càng gần.

Tôi gần như sắp ngất đi rồi.

“ Xin hỏi, cô Tô, Dạ Thiếu Gia có quan hệ gì với cô? Lần này cô xảy ra chuyện, Dạ Thiếu Gia hình như rất quan tâm cô, quan tâm bằng hành động, tình cảm bộc lộ trong lời nói, quan tâm của anh ấy đối với cô có vẻ hơi quá phải không? Có người nói cô là hồng nhan trong lòng Dạ Thiếu Gia, cũng có người nói hai người có tình cảm với nhau, Lạc Tổng có biết không?”

“ Cô Tô, xin hỏi người sinh ra trong gia đình bình thường như cô, lại cũng không phải người có thân phận chức tước tại sao lại có được tình cảm của những nhân vật xuất sắc như Dạ Thiếu Gia và Lạc tổng, có bí quyết gì không? Rất nhiều người con gái đều muốn biết!”

.......

“ Cút ngay đi cho tôi, nếu như tôi nhìn thấy ai còn lắm mồm, đừng trách Dạ Thiên Kỳ không khách sao.” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói, “ Lạc Mộ Thâm, cậu còn đứng đó làm gì? Còn không đưa Nhụy Nhụy đi?” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng trừng mắt nhìn những người đó, “ Những người này để tôi đối phó.”

Bình thường anh ấy hiền lành, cười đùa cợt nhả, nhưng một khi sắc mặt trở nên lạnh lùng, thật sự rất đáng sợ, tôi nhìn thấy những người đó dường như sợ run cả lên.

“ Anh Thiên Kỳ........cảm ơn anh.” Tôi ở trong lòng Lạc Mộ Thâm cố nhìn về hướng Dạ Thiên Kỳ, yếu ớt nói.

Dạ Thiên Kỳ xót xa nhìn tôi.

“ Lạc Mộ Thâm, chăm sóc cô ấy cẩn thận, nếu như để cô ấy bị ảnh hưởng những việc như thế này, bị giày vò như thế, cẩn thận tôi không khách sáo đâu.” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK