Kể cả những tên sát thủ Nhật bản này, chẳng qua là dùng mọi phương thức để nhập cảnh chui vào Trung Quốc, những tên đó với những hành động phạm pháp ẩn núp trong nước, nhưng không ngờ lại mang mạng đến đây, bọn họ thật sự gọi trời trời không đáp, gọi đất đất không thưa.
Đến trong biên giới Trung Quốc cũng không có cách nào tra ra được thân phận của bọn họ, ai báo án cho bọn họ chứ?
Cho nên, người của Lương Cẩn Hàn và Dạ Thiên Kỳ chỉ cần dọn dẹp chiến trường, đốt sạch xác của bọn họ là được rồi.
Đương nhiên, Trung Quốc là một đất nước với xã hội pháp trị, nhưng có những nơi mà pháp luật cũng không thể len lỏi đến được....kẻ xấu ắt có người trị.
......
Khi tôi gặp lại Lạc Mộ Thâm, anh ấy đang nằm trên giường bệnh.
Tôi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch phờ phạc của anh ấy, giống như một tờ giấy Tuyên Thành vậy.
Anh ấy nằm trên giường im ắng, hơi thở đều đều, dường như là đang ngủ.
Tôi nhìn thấy Phương Trạch Vũ, Tần Hạo Nhiên, Lương Cẩn Hàn cũng ở bên cạnh, trên mặt ba người đều mang vẻ quan tâm sốt sắng.
Tôi lập tức bổ nhào về phía giường của Lạc Mộ Thâm, nước mắt trào ra: “ Anh Đại Thâm, anh sao thế này? Tại sao lại ra nông nỗi này?
Tôi ngẩng đầu nhìn Phương Trạch Vũ bọn họ, lại nhìn Dạ Thiên Kỳ, tôi hy vọng bọn họ sẽ cho tôi một câu trả lời thỏa đáng.
Dạ Thiên Kỳ chỉ chớp chớp mắt, tôi nhìn thấy trên tay của Dạ Thiên Kỳ đã bị băng bó lại, nhưng vẫn có máu tươi rỉ ra.
“ Không sao đâu, Nhụy Tử, cậu ấy không sao.” Phương Trạch Vũ khẽ nói, “ Thật sự còn nợ Dạ Thiên Kỳ, nếu như để thời gian lâu, thật sự không biết sẽ ra sao nữa.”
“ Anh Thiên Kỳ. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế?” Tôi lại nhìn sang Dạ Thiên Kỳ.
Dạ Thiên Kỳ hừ một tiếng lạnh lùng: “ Lão hồ ly Lạc Kiến Ba thật đáng sợ, đến con trai mình cũng không nhận, xem ra con trai không phải là con ruột, chỉ là công cụ bá quyền của lão ta, nếu như con trai không nghe lời lão ta, thủ đoạn của lão ta thật quá tàn nhẫn, chúng ta đoán đúng, bây giờ đính hôn với thiên kim Lâm Sảnh Di của Lâm Thị chính là anh trai Lạc Mộ Phong của Lạc Mộ Thâm, Lạc Kiến Ba bây giờ muốn hợp tác với người Nhật, cho nên, dùng thủ đoạn tiêm thuốc an thần cho Lạc Mộ Thâm, cậu ta đã hôn mê mấy ngày rồi. Cậu ta hôn mê như thế, bọn họ đương nhiên có thể làm bất cứ chuyện gì bên ngoài, đến lúc đó, tất cả đã không thể quay lại được nữa, anh sai người theo sát Lạc Mộ Phong hai ngày, sau đó nhìn thấy anh ta và Lạc Kiến Ba ra vào nhà một căn nhà tứ hợp, lén lút vào, mới phát hiện, Lạc Mộ Thâm bị canh giữ bên trong, anh khống chế mấy tên bác sĩ, phát hiện mấy người đó đều là người Nhật, bọn họ nói nhận lệch của tổng Giám đốc Bách Hợp, đến khống chế Lạc Mộ Thâm.”
“ Bách Hợp?” Tôi giật mình ngạc nhiên nhìn Dạ Thiên Kỳ.
“ Không sai, Nhụy Nhụy, thì ra lần trước em bị hãm hại, việc liên quan đến thuốc phiện, chính là do Bách Hợp làm, cô ta vì muốn báo thù em, cho nên mới hãm hại em, để em không có cơ hội gả cho Lạc thị, sau đó lại phái người tạo ra sự cố giao thông để giết em, những việc này đều là do Mèo đen giúp anh tra ra, Lạc Mộ Thâm đương nhiên cũng điều tra ra những chuyện này, khi cậu ta đang dạy bảo Bách Hợp, bị thương một chút, vốn dĩ không sao, nhưng không ngờ lại bị Lạc Kiến Ba bày mưu với bác sĩ gia đình dùng thuốc an thần cho Lạc Mộ Thâm, mấy ngày nfy, bọn họ luôn tiêm thuốc an thần để giam giữ Lạc Mộ Thâm, đợi qua vài ngày vận chuyển đến một loại thuốc an thần có tác dụng cực kỳ lợi hại từ Nhật Bản, loại thuốc an thần này có thể khống chế được người, đồng thời xóa đi một phần ký ức của người bị khống chế, như thế, Lạc Mộ Thâm sẽ luôn nghe theo bọn họ, lão ta như thế sẽ có một đứa con trai biết nghe lời, mà như thế, Lạc Mộ Thâm cũng sẽ không nhớ ra Nhụy Nhụy em nữa rồi.” Dạ Thiên Kỳ điềm tĩnh nói.
Tôi cảm giác như có luồng khí lạnh chạy dọc trong người, tôi thật sự không biết Lạc Kiến Ba lại là con người tàn nhẫn đến cực điểm như thế, ông ta vì lợi ích, vì hợp tác với người Nhật, mà lại hãm hại con trai mình như thế.
“ Thế còn bây giờ, anh Đại Thâm không sao chứ ạ?” Tôi nước mặt giàn giụa nói.
“ Không sao nữa rồi,” Phương Trạch Vũ vỗ nhẹ lên vai tôi, “ May là kịp thời phát hiện, trước mắt Lạc Mộ Thâm chỉ bị tiêm thuốc an thần mà thôi, cậu ấy còn chưa bọ tiêm thuốc an thần có tính khống chế, bọn anh bây giờ đã truyền nước cho cậu ấy, cậu ấy sẽ nhanh tỉnh lại thôi.”
“ Đúng thế, Nhụy Tử, Đại thâm không sao đâu. Em yên tâm đi!” Tần Hạo Nhiên và Lương Cẩn Hàn cũng nhẹ an ủi tôi.
Tôi gật gật đầu, quay người nhìn sang phía Dạ Thiên Kỳ, trong mắt tôi đầy vẻ cảm kích, nếu không phải Dạ Thiên Kỳ, có lẽ chúng tôi mãi mãi không biết đằng sau là những âm mưu gì.
Suýt chút nữa, Lạc Mộ Thâm có muốn cũng không nhớ ra tôi, suýt chút nữa, tôi sẽ mãi mãi mất đi anh ấy, suýt chút nữa, anh ấy sẽ thành người mất nhân tính, hoàn toàn trở thành tổng tài mặt lạnh chỉ vì lợi ích là trên hết.
Suýt chút nữa, anh ấy phải hợp tác với người Nhât, hoàn toàn mất đi sản nghiệp dân tộc của Trung Quốc.
Cứ nghĩ đến đây, tôi quả thật càng sợ hãi hơn.
“ Cảm ơn anh, anh Thiên Kỳ.” Tôi nhẹ nhàng nói.
“ Cảm ơn gì chứ, anh đã nói rồi, đây cũng không hoàn toàn vì em, cũng là vì Dạ Thị bọn anh, bọn anh cũng là vì tự vệ, không muốn để người Nhật thôn tính bọn anh.” Dạ Thiên Kỳ khẽ nói, “ được rồi, đợi Lạc Mộ Thâm tỉnh lại, bọn em nghĩ xem sẽ tố cáo Bách Hợp đó trên tòa án quốc tế thế nào! Hoặc là để Lạc Mộ Thâm xử lý cô ta thế nào.”
Anh ấy khẽ liếc mắt nhìn tôi, sau đó, quay người rời đi.
“ Nhụy Tử, lát nữa Lạc Mộ Thâm sẽ tỉnh lại, em chịu khó chăm sóc cậu ấy nhé. Bọn anh ở phòng bên cạnh, có việc gì thì tìm bọn anh.” Phương Trạch Vũ cười nhìn tôi nói.
Tôi gật gật đầu.
Phương Trạch Vũ mấy người bọn họ đều đi ra ngoài, tôi ngồi bên cạnh giường Lạc Mộ Thâm nằm, cầm lấy một tay của Lạc Mộ Thâm, nhẹ đặt lên má mình, mắt chăm chú nhìn Lạc Mộ Thâm.
Anh ấy nằm lặng im ở đó, khuôn mặt gầy xanh, mực dù hơi tiều tụy, nhưng vẫn hiện ra ánh hào quang mê người, vương tử chính là vương tử, dù cho anh ấy như thế nào, đều vẫn đẹp trai như thế.
Tôi khẽ hôn lên bàn tay của Lạc Mộ Thâm, nhẹ giọng nói: “ Mộ Thâm, anh biết không? em suýt nữa phải mất anh rồi. em biết anh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ rơi em như thế, em biết anh yêu em.”
Chỉ là tôi không ngờ, bố của người tôi yêu, lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế để đối phó tôi, đối phó với con trai của mình.
Ông ta không những không cần suy xét hạnh phúc của con trai mình, thậm chí không suy xét sự sống chết của con trai mình, thứ mà ông ta cần, chỉ là một công cụ biết nghe lời mà thôi.
Ông ta vì muốn chiếm được nhiều lợi ích, vì muốn hợp tác với người Nhật, ông ta cũng có thể biến con trai mình thành một cái xác biết đi mà thôi.
Thật sự quá đáng sợ biết bao nhiêu?
Tôi bây giờ nghĩ lại, cũng cảm thấy toàn thân run sợ.
Nếu như không phải Cát Vân nhắc nhở tôi, nếu không phải Dạ Thiên Kỳ kiên định lòng tin của tôi, tôi thật sự sợ mình đánh mất Lạc Mộ Thâm rồi.