Mục lục
Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi cất điện thoại đi, uống nốt ngụm cà phê vào trong bụng. Xem ra, sự hợp tác của người Nhật Bản và Lạc Kiến Ba là thật rồi.

Lạc Mộ Thâm, anh sẽ đối phó thế nào đây?

........

Trước giờ tan làm, tôi nhận điện thoại của Châu Đình, cậu ấy bảo tôi cùng đến chỗ mẹ của Đoàn Hiểu Phi uống canh, bác ấy mới mở quán canh.

Đúng rồi, tôi quên chưa nói với các bạn, mẹ của Đoàn Hiểu Phi cũng đến thành phố A rồi, còn mở một quán bán canh tư nhân nữa.

Bác ấy rất chịu khó, trong quán canh tư nhân của bác ấy chủ yếu là các loại canh hầm, mặc dù giá cả không cao, nhưng mẹ của Đoàn Hiểu Phi rất khéo tay, hầm canh rất ngon, cho nên rất nhiều khách thích uống.

Quán canh mở không lâu nhưng đã có rất nhiều khách quen rồi, trong đó còn có một vài vị khách thân phận cao sang cũng đến.

Tôi rất vui.

Nhà của Đoàn Hiểu Phi kiếm được nhiều tiền, thì bạn thân Châu Đình của tôi cũng nhẹ nhõm một chút. Sau này mua nhà cũng không phải quá vất vả.

Châu Đình bây giờ tiến triển với Đoàn Hiểu Phi rất tốt, rất tình cảm, cho nên, cậu ấy nếu có thời gian sẽ đến quán canh giúp đỡ. Quan hệ của cậu ấy với mẹ của Đoàn Hiểu Phi cũng rất tốt, giống như hai mẹ con ruột vậy.

Cậu ấy cũng thường xuyên kéo tôi đến uống canh, tôi cũng rất muốn đến góp chút nhỏ bé vào việc kinh doanh của mẹ Đoàn Hiểu Phi, cho nên, tôi cũng đến đó mấy lần rồi.

Cảm nhận của tôi là, mùi vị thực sự rất ngon.

Mẹ chồng tương lai của Châu Đình, bác Đoàn, tôi thích gọi bác ấy như thế, là một người phụ nữ có tính cách hướng ngoại, tính khí rất sôi nổi, tự mình nuôi Đoàn Hiểu Phi lớn thành người, để Đoàn Hiểu Phi mang họ Đoàn này, Đoàn Hiểu Phi từ lúc sinh ra, chưa từng gặp bố của mình, cũng không nghe thấy bác Đoàn nhắc đến bố của Hiểu Phi bao giờ, là người như thế nào.

Tôi rất khâm phục bác Đoàn, nên biết, ở thời đại như thế này, một người phụ nữ, phải vất vả thế nào mới nuôi dưỡng được một đứa con thành người, việc làm ở thời phong kiến đó không dễ dàng cho phép được xảy ra ở xã hội này.

Có điều, tôi có thể nhìn ra, bác Đoàn giáo dục Đoàn Hiểu Phi rất tốt, bình thường đứa con ở gia đình đơn thân rất dễ mẫn cảm mà sống hướng nội, nhưng Đoàn Hiểu Phi rõ ràng không như thế.

Anh ấy hòa đồng, hoạt bát, rất yêu thương Châu Đình.

Tôi tin tương lai của Châu Đình và Đoàn Hiểu Phi sẽ cực kỳ tốt.

Quán canh của bác Đoàn mở ở tầng một của một tòa nhà cao tầng náo nhiệt ở thành phố A, địa điểm này, là do Phương Trạch Vũ tìm giúp bọn họ. Đến tiền đặt cọc, cũng là Phương Trạch Vũ đặt cho.

Sống ở đây, đương nhiên cũng là những nhân vật có máu mặt dân bản địa, vẫn là bốn chữ đó, giàu sang phú quý, bác Đoàn cũng xấp năm mươi tuổi, nhưng chăm sóc da dẻ rất tốt, xem ra cũng chỉ khoảng hơn bốn mươi, bác Đoàn cũng là người rất nhiệt tình, đối với Châu Đình rất tốt, đối với tôi cũng không kém, bác ấy làm món ngon, lúc nào cũng bảo Châu Đình gọi tôi đến nếm thử.

Khi tôi với Châu Đình đến quán ăn của bác ấy, chính là lúc buổi tối quán canh bận nhất, tôi cũng tự giác giúp bác Đoàn bưng đồ, coi như là một nhân viên phục vụ, trong lúc bận rộn tôi liếc nhìn Châu Đình đang tính tiền, trong lòng tự cười thầm, nhìn dáng vẻ bà chủ nhỏ của Châu Đình, mặc dù bận, nhưng trên mặt tràn đầy hạnh phúc.

Tôi cũng giúp bác ấy lau bàn rồi thu dọn, cũng bận kinh khủng.

“ Nhụy Tử, mệt lắm rồi phải không, mau nghỉ một chút đi, chúng ta cũng ăn cơm bây giờ thôi!” Bác Đoàn kéo tôi lại, xót xa nhìn tôi, “ Cháu lại gầy đi rồi, mỗi lần đến đây bác đều cảm thấy cháu gầy hơn, thật không biết mỗi ngày cháu có ăn cơm đúng bữa không.”

Tôi cười lắc đầu, “ Không sao ạ, bác Đoàn, cháu không mệt, đổi lại bác, cả ngày bác cũng rất mệt rồi, mỗi ngày khách đều đông thế này ạ?”

Tôi nhìn lại một chút, mỗi một phòng kê một chiếc bàn, tính ra có khoảng năm – sáu bàn, mặc dù người không nhiều, nhưng để một mình bác Đoàn bận với quán ăn nhiều khách thế này, cũng đủ vất vả rồi, đặc biệt là vất vả cả một ngày, bác ấy chắc chắn rất mệt.

“ Đúng thế, gần đây khác rất đông, khiến bác phải suy tính, không làm quán ăn tư nhân nhỏ nữa, mà mở hẳn một quán ăn lớn, thuê vài đầu bếp với phục vụ, bác làm bà chủ tính tiền là được rồi!”Bác Đoàn cười nói.

“ Như thế không được ạ, bác Đoàn, làm như thế, khách hàng sẽ không ăn được món ăn mà bác làm nữa!” Tôi không tán thành, thực ra tôi biết, bác Đoàn chỉ là nói thế mà thôi, quán canh nhỏ này mới mở một thời gian ngắn thế này, mà đã đông khách quen như thế, bác ấy mệt nhưng cũng thấy vui.

Chỉ cần bản thân vất vả một chút, nhưng con trai mua nhà là có hy vọng rồi.

Cho nên, bác ấy cũng không ngại khó ngại khổ.

Có điều Châu Đình không có tay nghề như của bác Đoàn, Châu Đình là người đến nấu mỳ cũng quên đổ nước, không biết sau này cậu ấy sẽ được truyền lại tài nghệ nấu nướng, trở thành bà chủ quán ăn không nữa.

“ Nhụy Tử và Đình Đình, đợi một chút, chúng ta chuẩn bị ăn cơm rồi!” Bác Đoàn nhìn khách gọi mình ở bên trong phòng, có lẽ sắp thanh toán rồi rời đi, bác ấy vội vàng đi vào. Còn không quên dặn Châu Đình, đem hóa đơn lại.

Tôi nhìn thấy bóng dáng bận rộn của bác Đoàn, có chút ngưỡng mộ, không biết bao giờ mới được sống một cuộc sống mà mình mong muốn, tự do tự tại, không phải lo nghĩ gì.

“ Nhụy Tử, Châu Đình đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm thôi!” Bác Đoàn tiễn khách, rồi gọi với vào nói với chúng tôi.

“ Cháu biết rồi ạ!” Vẫn là Châu Đình mồm to, lập tức làm tôi thức tỉnh dòng suy nghĩ của mình, tôi điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, đi rửa tay với Châu Đình, nước ấm khiến tôi không kìm được muốn rửa mặt, tỉnh táo hơn rất nhiều.

“ Đình Đình, cậu và Đoàn Hiểu Phi có phải sắp có chuyện vui rồi, nhìn bác Đoàn quý cậu biết bao nhiêu, giống như là trân châu vậy, các cậu bao giờ thì kết hôn?” Tôi cười hỏi.

Châu Đình đỏ mặt nói: “ Sắp rồi, bọn mình dự định tháng mười một sẽ kết hôn, đến lúc đó cậu nhất định phải đến với mình đấy.”

“ Đó là điều đương nhiên.” Tôi cười nói.

“ Nhụy Tử, cậu và Lạc Mộ Thâm thật sự không có hy vọng nữa sao?” Châu Đình nghĩ một hồi lâu, mới do dự nói với tôi như thế.

“ Mình......” Đối diện với Châu Đình, tôi không biết nên nói gì, tôi và Lạc Mộ Thâm, bao giờ mới có thể cùng tiến vào lễ đường mà thành hôn đây?

Địa vị cao sang của nhà anh ấy, có lẽ tương lai của chúng tôi sẽ không giống như cuộc sống bình thường của Châu Đình và Đoàn Hiểu Phi.

Đặc biệt là bây giờ, chúng tôi còn đối diện.....một trận chiến rất căng thẳng, kết quả của trận chiến, không biết ai chết ai sống!

Nhưng, tôi không thể nói với Châu Đình, vẫn không nên khiến cuộc sống đơn giản của Châu Đình trở nên phức tạp.

Cho nên, tôi chỉ cười cười.

Tôi không nói, Châu Đình cũng ngại hỏi.

Sau khi rửa tay xong, tôi và Châu Đình ăn ngốn ngoám những món ăn đặc sắc mà bác Đoàn làm.

“ Các con ăn trước đi, bác đi xem một bàn ăn còn lại chưa rời đi có còn cần gì nữa không!” Bác Đoàn đặt bát canh trong tay xuống, rời khỏi phòng ăn.

“ Châu Đình, tài nghệ của bác Đoàn càng ngày càng ngon, canh xương hầm này, đến cục xương cũng ăn được ấy!” Tôi vui vẻ gặm xương sườn, mồm vừa nhai vừa nói.

“ Đó là đương nhiên, mẹ chồng mình quá lợi hại mà!” Châu Đình tự hào nói, cũng gắp một miếng xương sườn ăn, uhm, quả nhiên giống như tôi nói, rất ngon, rất hấp dẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK