Có lẽ, ngày sinh của tôi trong lòng anh ta không có ý nghĩa gì.
Nhưng, hành động tối hôm qua là có ý gì? Nếu như anh ta thật sự không thích tôi, tại sao còn đến tìm tôi? Tại sao còn hôn tôi chứ?
Mãi cho đến 9 giờ tối, chuông điện thoại của tôi vang lên, tôi ngạc nhiên nhìn vào là số điện thoại của Lạc Mộ Thâm gọi đến.
Tôi tức khắc xúc động trở lại, cuối cùng anh ta cũng nhớ đến tôi rồi.
Tôi lập tức nghe điện thoại, tôi nghe thấy giọng nói của Lạc Mộ Thâm, vẫn là giọng nói mệt mỏi đó.
“ Anh Đại Thâm....” Tôi nhẹ giọng nói, tôi cẩn thận dè dặt như thế, thậm chí không muốn vuột mất mỗi hơi thở tiếng nói của anh ta.
“ Nhuỵ Tử, cô tìm tôi sao?” Lạc Mộ Thâm nói.
“ Tôi......tôi chỉ là muốn nói, tối hôm qua..........” Tôi nhẹ giọng nói.
Còn chưa đợi tôi nói hết, Lạc Mộ Thâm nói: “ Việc tối hôm qua, tôi xin lỗi.”
Anh ta lại xin lỗi tôi lần nữa.
Tôi vội vàng nói: “ Anh Đại Thâm, tôi không phải bắt anh xin lỗi tôi, tôi chỉ là quan tâm anh, tôi muốn biết tại sao tối hôm qua tâm trạng anh lại không tốt, tôi muốn chia sẻ với anh một chút.”
“ Không có gì.” Trong giọng nói của Lạc Mộ Thâm mang vẻ né tránh và lạnh nhạt.
Tim tôi co thắt lại, bắt đầu từ lúc nào, quan hệ giữa tôi và anh ta lại xa cách trở lại rồi?
Đây không phải là điều tôi muốn, vừa nghĩ đến đây là tôi muốn khóc.
“ Còn có việc gì không?” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
Tôi cắn cắn môi, nhẹ giọng nói: “ Anh Đại thâm, tôi muốn nói, hôm qua là sinh nhật của tôi.”
Thực ra tôi rất ít khi sinh nhật vào ngày dương, hôm qua có sinh nhật hay không, tôi không quan tâm lắm, nhưng tôi cố ý nói như thế với Lạc Mộ Thâm, tôi giống như muốn thu hút sự chú ý của anh ta vậy.
Rất đáng cười, rất ngốc phải không?
“ Ồ. Chúc mừng sinh nhật! Nhuỵ Tử”. Giọng nói của Lạc Mộ Thâm ngập ngừng một lát, anh ta tiếp tục nói, “ Tôi không biết, gần đây quả thật bận quá, tôi mua quà bù đắp sinh nhật cho cô nhé.”
“ Thật sao?” tôi ngạc nhiên vui mừng, anh ta nói muốn tặng quà sinh nhật cho tôi sao?
Thực ra, chỉ cần anh ta tặng quà sinh nhật cho tôi, bất kể là cái gì tôi đều thích, thậm chí, anh ta dùng cỏ khô bện thành chiếc nhẫn tôi cũng rất thích, tôi mong đợi, đó là chính mồm anh ta nói yêu tôi.
“ Thật chứ, lát nữa cúp mát, tôi chuyển cho cô 100 vạn tệ làm quà sinh nhật, cô thích mua gì cũng được.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
Tim tôi lập tức nguội lạnh, anh ta nói.....chuyển tiền cho tôi.
Lẽ nào, trong lòng anh ta, chỉ có tiền thôi sao?
Dù cho anh ta có mua cho tôi chiếc bánh sinh nhật 10 tệ.....
Nhưng anh ta nói sẽ chuyển tiền cho tôi......
Lạc Mộ Thâm, không phải tôi khác người, cũng không phải con người tôi không thích tiền, nhưng lúc này thứ tôi cần đó là, chính miệng anh nói thích tôi, yêu tôi.
Chứ không phải tôi lúc nào cũng đi hỏi anh có thích tôi không.
“ Anh Đại Thâm, thứ tôi cần không phải tiền.” Tôi nhẹ giọng nói, giọng nói hơi run run.
“ Ồ? Thế thì cô cần gì? Quần áo? Nữ trang? Tôi đã từng nói, tôi cũng không biết con gái các cô thích gì, trực tiếp cho tiền, các cô thích mua gì thì mua?” Lạc Mộ Thâm vẫn mệt mỏi nói.
“ Tôi....” Tôi cắn cắn môi, nếu như là như thế, tôi dùng tiền của Lạc Mộ Thâm, vậy thì tôi và những người phụ nữ đó có gì khác nhau chứ?
Không được, tôi không thể mãi yêu đơn phương như thế được, nếu cứ mãi thế này, có lẽ tôi sẽ chết mất.
Nội tâm tôi đấu tranh hồi lâu, cuối cùng tôi lấy dũng khí nói: “ Anh Đại Thâm, quà em muốn đó là, chính miệng anh Đại Thâm nói thích tôi........”
Tôi nghe thấy bên kia điện thoại đột nhiên không có tiếng gì, tôi cho rằng anh ta cúp máy rồi, im lặng đến nỗi tôi nghe thấy hơi thở của anh ta, tôi biết, anh ta vẫn đang nghe.
Thế là, tôi dũng cảm tiếp tục nói: “ Anh Đại Thâm, em biết, anh rất coi thường người con gái chủ động bám lấy, em cũng biết chủ động theo đuổi đàn ông sẽ khiến người đàn ông không quý trọng, nhưng em nhịn không nổi, nhịn không nổi nên phải nói, anh Đại Thâm, em thật sự rất thích anh, em không phải vì anh có tiền, mà thật sự rất thích anh, hơn nữa, em biết anh cũng thích em, nếu như anh không thích em, anh sẽ không quan tâm chăm sóc em như thế, chiều chuộng em, nuông chiều em như thế, em thật sự cảm thấy rất ấm áp, em không có bất cứ lí do gì có thể giải thích được. Em đang nghĩ, có phải anh vì em chỉ là một người con gái bình thường, còn anh là thân phận nhà giàu, cho nên gia đình anh bảo anh không thể chấp nhận em? Em có thể ký hợp đồng trước hôn nhân, em có thể không cần tài sản của anh. Tần Á Á cũng nói anh thích em, Dạ Thiên Kỳ cũng nói anh thích em, em cũng cảm thấy anh thích em, em thật sự rất y vọng anh có thể bảo cho em, trực giác của em không sai, em không phải ảo tưởng, anh Đại Thâm, nếu như anh có thể tặng em một món quà sinh nhật muộn, thế thì, anh có thể nói cho em, rốt cuộc anh có thích em không?”
Nói một mạch không ngừng, tôi run rẩy, thậm chí tôi không dám nghe, tôi sợ anh ấy nói ra, anh ta không thích tôi, vậy thì tôi sẽ tự đập đầu vào chỗ nghe điện thoại mà chết.
Giống như cả một thế giới tĩnh lặng vậy. Tôi chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập và hơi thở của Lạc Mộ Thâm.
Anh ta không nói gì, tôi cũng không nói gì, dường như đang đợi lời nói của cả hai.
Cuối cùng, Lạc Mộ Thâm cũng mở mồm, tôi nghe thấy anh ta nói: “ Nhuỵ Tử, thật ra, anh thích em......nhưng.......”
Tim tôi run lên, nhưng nghe thấy anh ta nói thích tôi, tôi lại cảm thấy hơi ngốc ngếch, nhưng cái gì chứ....anh ta luôn khiến tôi hồn vía lên mây, thà rằng cho một nhát dao giết tôi đi còn hơn, đừng hành hạ tôi thế này, tôi chịu không nổi.
“ Nhưng sao.......” Tôi nhẹ nhàng hỏi.
“......Nhuỵ Tử......” Lạc Mộ Thâm giống như hạ quyết tâm rất lớn vậy, “ Nhuỵ Tử, sáng mai anh sẽ dẫn em đến một nơi.........”
“ Dẫn em đến một nơi sao?” Tôi cảm thấy vui trở lại, giọng nói cũng nhẹ nhõm hơn, “ Anh Đại Tham, rốt cuộc là anh dẫn em đi ngồi trục ngựa gỗ xuay tròn, hay là dẫn em đi xem thế giới phồn hoa?”
“....... ngày mai, em sẽ biết.” Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói, “ Ngoan, em ngủ sớm đi, ngày mai đỡ mất tinh thần.”
Tiếng “ ngoan” này khiến tôi tức khắc như mở cờ trong bụng, điều đó thể hiện cái gì? Có phải anh ta chấp nhận tôi rồi không? Có phải ngày mai anh ta muốn dẫn tôi đi chơi? Dù cho anh ta thật sự dẫn tôi đi chơi ngựa gỗ xoay tròn, tôi cũng rất rất vui.
Nghĩ đến đây, tôi cười nói: “ Tuân lệnh!”
Tôi vui vẻ hướng vào điện thoại mà hôn “ chụt” một cái, sau đó, không nỡ buông điện thoại xuống.
Đặt điện thoại xuống, tôi nhún nhảy trên giường, tôi như kẻ điên ở trên giường lăn trái lăn phải, tiếng cười của tôi cũng có thể làm vỡ trần nhà được.