Tại một nơi bên trong Tử Linh Đầm,
Nhất Vô Niệm dựa theo chỉ dẫn của địa đồ, hắn lựa chọn một con đường ngắn nhất để đi đến Thiên Phương Tự.
Đó chính là – Tử Linh Đầm Lầy.
Không sai, mục đích lần này hắn đi ra ngoài chính là đi đến Thiên Phương Tự thực hiện nhiệm vụ mà hệ thống đã ban bố, đánh dấu ở bên trong Thiên Phương Tự.
Nhiệm vụ lần này chưa biết có độ khó bao nhiêu thế nhưng Nhất Vô Niệm lựa chọn sẽ đi đánh dấu, bởi vì hiện nay ngoài trông chờ sư tôn cùng các vị phong chủ tìm ra phướng pháp phá giải nguyền rủa.
Hắn cũng phải tự thân vận động.
Mà bản thân hắn thì chắc chắn không có biện pháp nào cả, thế nhưng hệ thống thì khác.
Nó rất huyền bí, đến nỗi bản thân hắn lúc này vẫn còn rất mơ hồ đối với sự hiện diện của nó.
Thế nhưng đây cũng là cửa sống của hắn, nói là dựa dẫm vào hệ thống cũng được, ỷ lại vào hệ thống cũng được.
Hiện tại, những điều này đã không mấy quan trọng nữa rồi.
Bởi vì, hắn đã không còn nhiều thời gian nữa.
Đến sinh mệnh của mình cũng không còn là chính mình vậy thì những việc khác đâu còn quan trọng nữa.
Đương nhiên mọi chuyện vẫn phải trong tầm chịu đựng và kiểm soát của hắn.
Để đi đến Thiên Phương Tự hắn cũng đã nghiên cứu rất nhiều, một số tư liệu khu vực trên đường đi tới đó hắn cũng chuẩn bị không kém.
Từ trên tư liệu có ghi chép Tử Linh Đầm là nơi tương đối nguy hiểm, bên trong đó tồn tại rất nhiều yêu thú đẳng cấp cao.
Nhất Vô Niệm ngự kiểm cẩn thận đi vào bên trong Tử Linh Đầm, bên dưới rất nhiều chỗ cơ bản đều là đầm lầy, chỉ có một vài nơi là đất trống.
Đi được một thời gian, hắn vẫn chưa gặp phải đợt tập kích nào đến từ yêu thú bên dưới đầm lầy, nhưng hắn vừa mới đi sâu vào bên trong không gian đột nhiên xuất hiện mưa bão.
Phạm vi không gian bên trong đầm lầy bắt đầu trở nên bất ổn định.
Từng đợt cuồn phong quét qua, cộng thêm lôi đình từ trên hư không liên tục oanh kích xuống bên dưới đầm lầy khiến cho nơi đây càng thêm kịch liệt.
“Thật đen đủi!” Trong lòng bực bội một câu, sau đó Nhất Vô Niệm nhanh chóng vận chuyển Thiết Bố Sam cùng Kim Chung Tráo.
Hai đại thần thông công pháp được Nhất Vô Niệm vận dụng toàn thân lập tức phát ra kim quang, bao phủ toàn bộ cơ thể của hắn.
Hai công pháp thần thông này khiến cho hắn cảm thấy có sự tương liên với nhau, một khi cùng lúc vận chuyển thì khiến cho hắn bước vào một trạng thái khác hoàn toàn.
Tựa như một thể hoàn mỹ.
Nhất Vô Niệm nghi ngờ hai công pháp này ban đầu có khi chính là một, chẳng qua do sự cố nào đó dẫn tới nó chia ra làm hai.
Mấy đợt cuồng phong cùng lôi đình đánh xuống, bởi vì Nhất Vô Niệm cũng không có tránh né cho nên cũng ăn mấy phát thế nhưng hoàn toàn không xi nhê.
Nói sao nhỉ, có thể nói rằng hiện tại sức phòng thủ của Nhất Vô Niệm đã đạt tới một cảnh giới mới.
Nhưng một phần cũng là cường độ cuồng phong cùng lôi đình trong Tử Linh Đầm không mạnh.
Bất chợt, ánh mắt của Nhất Vô Niệm ngừng lại tại một nơi khá xa.
Tại một nơi bên trong Tử Linh Đầm cách hắn khá xa xuất hiện một màn quang mang ánh sáng màu đỏ, mặc dù khá xa nhưng hắn vẫn nhìn rất rõ ràng.
Đây có vẻ giống như… bảo vật xuất thế!
Nhất Vô Niệm đối với khái niệm bảo vật xuất thế có chút xa lạ, bởi vì hắn đã tranh đấu với tu sĩ bao giờ đâu.
Nay hắn lại có cơ hội mở mang tầm mắt, quả thật trong lòng Nhất Vô Niệm hơi có một chút xíu xúc động.
Suy nghĩ một chút, nơi đây có khả năng xuất hiện pháp bảo hoành không xuất thế chắc chắn một chút nữa thôi, nơi đây sẽ có tu sĩ lũ lượt chạy tới.
Đã phát hiện đồ tốt Nhất Vô Niệm cũng không định bỏ qua, thân hình của hắn chớp nhoáng một cái hoá thành quang mang bay về hướng bảo vật xuất thế.
Bởi vì khoảng cách không quá xa cho nên Nhất Vô Niệm thoáng chốc đã đến nơi.
Vừa tới, đập vào mắt hắn là một món bảo vật đang phát ra quang mang màu đỏ rực.
Nhất Vô Niệm quan sát kỹ càng một lượt, cuối cùng cũng nhìn rõ hình thù của món pháp bảo này.
Đó là một cây trường cung màu đỏ.
“Pháp bảo cao cấp! Nhất Vô Niệm mau mau thu hồi cây cung đó.”
Ngay khi Nhất Vô Niệm còn đang đánh giá món pháp bảo hoành không xuất thế này, con rùa nằm trên vai trái của hắn kinh ngạc thốt lên, sau đó nhanh chóng giục hắn thu hồi món pháp bảo kia.
Nam Phương Trường Sinh có chút kích động nhìn chằm chằm cây cung kia, nếu như không phải nó không thể tuỳ ý di chuyển được bên trong đây.
Nó đã tự mình qua đó thu hồi cây cung kia, chiếm món pháp bảo đó làm vật riêng.
Nhưng hiển nhiên nó không làm được bởi vậy liền hô hào với Nhất Vô Niệm.
Mặc dù như thế nhưng vẫn không khiến nó vơi bớt đi sự kích động.
Bản thân Nhất Vô Niệm cũng phát hiện đây là một món pháp bảo khó lường, cộng thêm âm thanh kêu gào của Nam Phương Trường Sinh hắn liền không do dự nữa.
Tay trái đưa ra lập tức xuất hiện một cái hư ảnh cự trảo, cự trảo cứ thế xuyên qua tầng tầng, lớp lớp huyết quang bắt lấy trường cung.
“Hô!”
Cách không khống vật!
Nhìn cây trường cung lơ lửng ở trước mặt Nhất Vô Niệm không vội kiểm tra mà đưa ánh mắt nhìn xung quanh.
Sau khi xác nhận nơi đây không còn món pháp bảo nào khác Nhất Vô Niệm ngự kiếm độn quang rời khỏi nơi đây.
Rời khỏi đầm lầy, Nhất Vô Niệm lắc lư chưa được bao lâu liền đụng độ với một con yêu thú.
Hắc Thủy Huyền Xà!
Nói thật, mặc dù hắn đạt tới cảnh giới Kim Đan Kỳ rồi thế nhưng số lần đi ra bên ngoài chỉ đếm trên đầu ngón tay, bởi vậy cũng không không giao thủ với đám yêu thú quá nhiều.
Đặc biệt là những con yêu thú đạt tới đẳng cấp cao.
Không nghĩ hôm nay có cơ hội gặp gỡ.
Xét về một khía cạnh nào đó, Nhất Vô Niệm thực sự ưa thích va chạm với yêu thú hơn là tu sĩ.
Mặc dù nói yêu thú cũng không dễ đối phó thế nhưng chúng nó lại tương đối khác tu sĩ, bởi vì chúng nó sẽ không sử dụng những thủ đoạn yêu ma quỷ quái như nhân tộc.
Có thể nói, một khi tu sĩ đã tính toán thì không từ thủ đoạn.
Ngay tức khắc hai bên chạm mặt, Hắc Thủy Huyền Xà từ bên dưới đầm lầy nhô lên thân thể của nó cũng hiển lộ ra bên ngoài không trung, nhìn sơ qua cũng dài bảy tám mươi mét, vòng em cũng rộng cỡ hơn một mét, toàn thân được bao phủ bởi một lớp lân vảy đen nhánh.
Đây hoàn toàn là một con Hắc Thủy Huyền Xà trưởng thành, cảnh giới cũng phải đạt tới tam giai đỉnh phong.
Sau khi Nhất Vô Niệm nhìn rõ ràng Hắc Thủy Huyền Xà thì không khỏi chậc lưỡi một tiếng, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp được một con yêu thú sở hữu thân hình có chút loằng ngoằng và không kém phần hung tợn.
Bên kia, con Hắc Thủy Huyền Xà mở cái miệng thật lớn của mình ra, lộ ra hai cái răng năng sắc nhọn màu trắng tinh.
Đặc biệt là hai con mắt của nó to như cái chuông, tỏa ra một màu xanh lam yêu dị.
Đổi thành tu sĩ khác, một khi nhìn thấy Hắc Thủy Huyền Xà khổng lồ như thế này chắc chắn sẽ lui lại phía sau.
Thế nhưng Nhất Vô Niệm thì không, mặc dù thân hình cùng khí thế của con yêu thú trước mặt rất khổng lồ và mạnh mẽ bất quá vẫn không thể làm hắn lùi bước.
Hắc Thủy Huyền Xà vươn hơn một nửa thân thể ra khỏi đầm lầy, ngẩng cao cái đầu của mình nhìn về phía Nhất Vô Niệm ở phía đối diện gào thét một tiếng, vặn vẹo thân thể một chút sau đó há miệng bắn ra một loạt băng tiễn.
Băng tiễn sắc bén mang theo hơi lạnh giá dùn tốc độ nhanh nhất hướng chỗ Nhất Vô Niệm bay tới.
Do tốc độ quá nhanh, băng tiễn ma sát với không khí tạo nên một loạt âm thanh “két két”.
Nhất Vô Niệm đương nhiên không đứng đó chịu trận, hắn nâng tay lên một kiếm chém ra chỉ thấy một trận cuồng phong kiếm khí cuồn cuộn như là giao long xuyên phá toàn bộ băng tiễn, hoàn toàn nghiền ép.
Bên kia, Hắc Thủy Huyền Xà nhận ra được đòn tấn công của bản thân không hiệu quả lập tức càn thêm phẫn nộ.
Nó ngửa đầu gầm thét về phía Nhất Vô Niệm, cái đuôi bên dưới đầm lầy quấy phá làm cho mặt đầm lầy nổ tung bốn phía, chớp nhoáng một cái đột ngột có một cái đuôi khổng lồ lăng không quất tới, không khí ma sát với cái đuôi nổ lên những tia lửa, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể phá nát nơi đây, tốc độ nhanh đến cực hạn!
Ầm!
Đối với thế công mãnh liệt của Hắc Thủy Huyền Xà, Nhất Vô Niệm nhanh chóng ngự kiếm tránh né cố gắng thoát khỏi phạm vi tấn công của nó, đồng thời hai tay của hắn cũng khống chế phi kiếm đánh ra kiếm chiêu mạnh mẽ.
Hơn chục thành kiếm được hắn huyễn hóa ra dưới thao tác của hắn nhanh chóng uốn lượn tấn công cái đuôi của Hắc Thủy Huyền Xà, nhất thời trong hư không truyền đến những tiếng vang va chạm trầm đục.
Bên ngoài Hắc Thủy Huyền Xà được bao bọc bởi những lớp vảy màu đen nhánh, vô số những đợt kiếm quang đánh trúng nhưng không hề phá được, âm thanh giống như kim loại va chạm.
Nhất Vô Niệm vừa tranh thủ tránh né những đợt tấn công của Hắc Thủy Huyền Xà, vừa khống chế hơn chục thanh kiếm quang liên tục công kích, quấy nhiễu đối phương.
Bất quá, sau một vài đợt công kích hắn cũng phát hiện ra được sức phòng thủ của đối phương quá mức kinh khủng.
“Con Hắc Thủy Huyền Xà này phòng ngự rất mạnh, công kích tầm thường cơ bản chẳng hữu dụng.”
Con ngươi của Nhất Vô Niệm sắc bén nhìn qua những nơi mà kiếm quang đánh trúng, âm thầm đánh giá một câu..
Danh Sách Chương: