Bố trí động phủ sinh động hơn một chút, đồng thời hắn cũng kiểm kê một chút tài sản cá nhân đạt được trong chuyến lịch luyện lần này.
Hắn xử lý mọi chuyện mất cũng phải hơn một giờ, suy nghĩ một lát, hắn cảm thấy bản thân phải đi qua chào hỏi các vị trưởng bối một phen.
Nói là làm, hắn rất nhanh ra khỏi Trấn U Minh…
…
“Phù! Cuối cùng cũng xong.”
Nhất Vô Niệm lê lết thân thể trở về động phủ, hắn đã tích cực đi bái phỏng các vị phong chủ cho tới các vị sư bá, có thể nói những ai quen biết hắn đều đi một lượt.
Hắn không phải đi lấy lòng đối phương, đơn giản chỉ là dựa theo bối phận của mình, dùng tư cách vãn bối đi thăm hỏi.
Hơn nữa, lần này sư tôn cũng chịu nhiều áp lực từ các phía hắn dù sao cũng phải thể hiện bản thân một chút, để lão nhân gia ngài không mất mặt mũi.
Sư tôn chưa từng mở miệng bảo hắn phải làm như vậy nhưng hắn có ý nghĩ của mình, phận làm đệ tử há lại chỉ trông chờ sư tôn một mình gánh vác mọi chuyện.
Người khác nghĩ thế nào hắn mặc kệ, nhưng bản thân hắn không thích điều đó hay nói chính xác, hắn không chấp nhận điều đó.
“Tình hình cũng không đến nỗi bết bát cho lắm mặc dù vẫn có vài vị phong chủ khá là không ưa mình.”
Thật sự thì, hắn cũng không trách cứ bọn họ.
Việc hắn làm khó ai có thể hiểu được, thông cảm được.
Trên vai những người này mang trọng trách quá lớn, đại biểu cho cả tông môn, hàng ngàn hàng vạn sinh mệnh.
Không phải ai cũng dám đặt niềm tin, hi vọng cho người khác.
Hắn hiểu điều đó, hắn biết bản thân đuối lý nhưng hắn không hề giải thích, hắn thích đáp trả bằng hành động.
Và hắn đã chứng minh cho các phong chủ, tông chủ cùng các vị tiền bối khác rằng, sư tôn lựa chọn tin tưởng hắn không chỉ bởi vì hắn là đệ tử.
Hơn thế nữa, còn là vì tương lai mai sau, trọng trách thủ hộ Trấn U Minh sẽ do hắn gánh vác.
Gặp cũng đã gặp, nói cũng đã nói hắn trực tiếp trở về động phủ.
Trên đường hắn cố tình dò hỏi sự tình của con rùa, bất quá không biết vì lý đo gì mà sư đồ bọn họ không thấy đâu.
Trong lòng mặc dù có chút nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao ban đầu con rùa cùng hắn tách ra vốn là muốn giải quyết sự tình của Vũ Tam Thiên.
Tò mò thì có đấy nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, mỗi người đều có sự tình cần phải giải quyết hắn thật sự không có bao nhiêu hứng thú.
Trở về động phủ quen thuộc của mình, Nhất Vô Niệm không có làm sự tình gì khác trực tiếp bế quan tu hành.
Cảnh giới của hắn đã đạt tới viên mãn, quãng thời gian tiếp theo cơ bản chỉ cần cảm ngộ mà thôi.
Đúng như sư tôn đã hứa, ngày hôm sau người liền mang cho hắn đủ một vài cuốn điển tịch, đặc biệt trong đó còn có một cuốn cảm ngộ do chính tay sư tôn Lăng Không ghi chép.
Nhất Vô Niệm đoán người bố trí trận pháp cho gốc ngộ đạo trà không ai khác chính là sư tôn, hắn hỏi, sư tôn cũng sảng khoái thừa nhận.
Phận làm đệ tử hiếu kính sư tôn chẳng phải là bình thường, sư tôn rất thích uống trà, hắn không chút do dự định hái một nửa lá mang cho sư tôn.
Thế nhưng Lăng Không dường như cũng đoán được ý đồ của hắn, bèn vội vàng nhắc nhở:
“Lá này một khi hái xuống không nên để lâu, sư đồ chúng ta không cần câu nệ, khi nào vi sư cần liền không khách sáo.
Phải rồi, sư tôn chuẩn bị bế quan tu luyện… tạm thời Trấn U Minh do con phụ trách.
Nếu mà việc gì không giải quyết được thì con hãy thông báo cho phó tông chủ - Thương Nhất.”
“Vâng thưa sư tôn.”
…
Vậy là quãng thời gian tiếp theo Nhất Vô Niệm trở thành người phụ trách chính của Trấn U Minh, đêm tu hành, ngày đi Thủy Tiên Cốc ngộ đạo.
Cuộc sống bình lặng cứ thế tái diễn, về phần những người quen của hắn trong tông môn cũng có phần việc của mình, hầu như không có ai đến làm phiền.
Nói làm phiền cũng chỉ có tông chủ - Bối Lạc Thiên qua Trấn U Minh khảo sát một lần.
Nghĩ tới sư tôn… cũng đã ba tháng trôi qua rồi.
Quãng thời gian này, thiếu vắng hệ thống cũng không làm hắn cảm thấy lạ thường, có chăng chỉ là đôi khi tò mò hệ thống rốt cuộc đang thế nào.
Thoáng chốc năm qua năm, tháng qua tháng, ngày qua ngày… mười năm trôi qua tựa như một cái chớp mắt.
Từ bên trong đả tọa tỉnh lại, Nhất Vô Niệm nhìn về phía động phủ sư tôn, trong ánh mắt lộ ra một vệt lo âu.
Mặc dù tinh huyết rất cường đại nhưng cảnh giới của sư tôn cũng rất cao, thoáng chốc hơn mười năm không có một tia tin tức bảo hắn không lo lắng sao được.
Mười năm nay Trấn U Minh rất yên bình, không có yêu ma quấy phá cũng khiến hắn cảm thấy an tâm hơn.
Sư tôn tin tưởng giao Trấn U Minh cho hắn chỉ sợ đã biết trong một thời gian ngắn nơi đó không xảy ra chuyện.
Đứng dậy đi ra khỏi động phủ, Nhất Vô Niệm như thường lệ bắt đầu kiểm tra Trấn U Minh.
Mấy năm trước, tông môn có mở ra Thông Linh Bảo Tháp.
Sự kiện này trước đó sư tôn còn nhắc hắn cần tham gia, hắn cũng cảm thấy không có vấn đề cho nên liền quyết định tham gia.
Lần đó, hắn cũng bỏ ra hơn một tháng thời gian ở bên trong đó, bên trong bảo tháp bao trùm rất nhiều cảm ngộ khiến cho hắn thu hoạch rất khá, bất quá cuối cùng vẫn gặp phải rào cản liền bị đẩy ra ngoài.
Một tháng bên trong Thông Linh Bảo Tháp khiến cho đám cao tầng tông môn không khỏi chấn kinh, nhưng nghĩ tới Nhất Vô Niệm ăn vào Tử Linh Chi Linh liền bình thường lại.
Người ta cơ duyên hùng hậu, thu hoạch được tiên dược thiên phú đương nhiên là cao cường.
Mà thông tin của hắn trong Thông Linh Bảo Tháp, cũng chỉ có những người nắm giữ địa vị cao trong tông môn mới biết được.
Khẽ cười một tiếng, hắn kiểm tra kỹ càng Trấn U Minh một lượt sau đó liền đi đến Thủy Tiên Cốc ngộ đạo.
Vốn dĩ cuộc sống của hắn cứ như vậy cho đến khi…
【Hệ thống nâng cấp thành công!】
【Bắt đầu nâng cấp toàn giao diện hệ thống…】
【Giao diện đã đổi mới, công năng đã đổi mới…】
【Túc chủ ngươi khỏe chứ, bổn hệ thống đã quay trở lại rồi đây!】
Đang cảm ngộ bên trong Thủy Tiên Cốc đột nhiên âm thanh hệ thống vang lên khiến cho Nhất Vô Niệm có chút không quen.
Thời quan quá lâu khiến cho Nhất Vô Niệm có chút quên đi bản thân có hệ thống, căn bản bởi vì thiên phú của hắn tăng cường, ngộ tính cũng theo đó mà mạnh hơn.
Mặc dù hơn mười năm cảm ngộ cũng chỉ khiến hắn chạm một chân vào Nguyên Anh nhưng hắn lại cảm thấy rất vui, tu hành vốn tẻ nhạt, có những người lựa chọn cao điệu cho thống khoái, cũng có những người lựa chọn yên tĩnh tu luyện.
Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, cao điệu cũng được, điệp thấp cũng thế.
Hắn chỉ tin vào lựa chọn của mình, cao điệu không phải tính cách của hắn, điệp thấp tu hành mặc dù khô khan, tẻ nhạt nhưng cũng không hề nhàm chán như người ta thường nghĩ.
Mục tiêu tu hành chẳng phải là điểm đích, trở nên mạnh hơn, tìm ra được chân ngã của bản thân….
“Cái hệ thống này… dường như có chút linh tính hóa.”
Nghe được âm thanh ríu rít của hệ thống, đột nhiên chẳng hiểu sao hắn lại có chút phiền lòng.
Lắc đầu nhẹ, cái hệ thống này xem ra đã lên cấp không biết sẽ có thay đồi gì so với trước đó.
Trong lòng có chút tò mò, tại trong đầu khẽ mặc niệm một câu.
Giao diện hệ thống nhanh chóng xuất hiện trước mặt Nhất Vô Niệm.
Danh Sách Chương: