Nhất Vô Niệm bởi vì nơi đây có chữ “Ma” mà hơi nhíu mày, một khu vực thuộc phạm vi của thế lực của phật môn thế mà tồn tại một nơi như như vậy, đây chẳng phải đang đánh mặt bọn họ.
Hắn có suy nghĩ như thế cũng chẳng có gì lạ, thế nhưng bên cạnh hắn – Nam Phương Trường Sinh thì không.
Đối với thái độ của Nhất Vô Niệm cũng không lạ chút nào, một thời gian quen thuộc nó cũng hiểu sơ sơ về hắn.
Một tên tiểu tử chân ướt chân dáo bước vào tu chân lộ, nói thật, trong lòng nó cũng không ôm bao nhiêu hy vọng hắn sẽ hiểu.
Trong đầu tổ hợp chút chút lời nói, nó hơi nghiêng đầu qua một bên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào một phía chầm chậm giải thích:
“Ngươi cho rằng, nơi đây là phạm vi của phật môn nhưng vẫn tồn tại nhưng khu vực có mật độ ma khí dày như này phải không?”
Không để ý Nhất Vô Niệm ở bên cạnh khẽ gật đầu, Nam Phương Trường Sinh tiếp tục nói: “Bình thường mọi người sẽ thắc mắc như vậy, hoặc chính xác là xem thường phật môn nhưng… ngược lại đối với phật môn lại là chuyện tốt!”
“Chuyện tốt?”
Nhất Vô Niệm không hiểu hỏi lại.
“Đúng vậy, chuyện tốt.”
Ngữ khí của con rùa vô cùng nghiêm túc, giống như một vị tiền bối giảng giải cho vãn bối.
“Nhất Vô Niệm, ngươi bước vào con đường tu chân mặc dù không dài thế nhưng cũng không ngắn, chắc cũng phải biết tu sĩ muốn tiếp tục trên con đường này không chỉ cần thiên phú cùng nghị lực.”
“Ý của ngươi là… cơ duyên cùng tài nguyên tu hành.” Nhất Vô Niệm lờ mờ đoán được điều mà Nam Phương Trường Sinh muốn nói.
“Ngươi nói không sai!” Con rùa gật đầu, tên tiểu tử trước mắt này tu hành không lâu nhưng tương đối cẩn thận, đối với thế sự cũng có nghiên cứu.
Đôi khi có một chút chuyện chỉ cần gợi ý là có thể dẫn dắt hắn hiểu ra vấn đề, là một đứa nhỏ có triển vọng mặc dù…
Thiên phú về mặt tu luyện có chút phế.
Nhưng mà không sao… đối với địa vị của Nhất Vô Niệm trong tông môn chắc chắn sẽ giúp được hắn vượt qua được, chưa kể trên người thiếu niên đó còn cất giấu rất nhiều bí mật.
Đương nhiên là nó vẫn hiểu chuyện gì nên và không nên, nếu không nó cũng không giúp Nhất Vô Niệm che giấu tu vi cũng như cảnh giới kiếm đạo của hắn.
Ngay từ lần đầu gặp nhau nó đã biết Nhất Vô Niệm nói dối, nào có cường giả nào cơ chứ chính là hắn dùng kiếm ý đánh bại lũ người kia, có lẽ cũng chỉ có cô nàng ngốc bức kia mới tin tưởng lời hắn nói.
À, mà cũng không thể nói thế được.
Tâm tư của cô nàng kia nhìn thì rất tùy ý nhưng đầu óc không hỏng, có lẽ đã nghi ngờ hoặc cũng không muốn đi suy nghĩ phức tạp.
Mà nó lại thiên hướng về vế sau hơn..
“Lão Quy, sao ngươi không nói gì nữa?”
Đột nhiên cả người con rùa bị lắc lư, nó loáng thoáng bên tai nghe được âm thanh Nhất Vô Niệm.
Tỉnh táo lại mới phát hiện Nhất Vô Niệm đang cầm cái đuôi của nó treo ngược nó lên lắc lư, nhất thời Nam Phương Trường Sinh tức giận.
Mất mặt là chuyện nhỏ, lắc cái đuôi của nó chính là chuyện lớn.
Dường như cũng nhận ra con rùa sắp nổi giận, Nhất Vô Niệm nhanh chóng ngừng tay để nó bấu lên vai mình, ngượng ngùng giải thích:
“Thật không có ý gì, chẳng qua thấy ngươi thất thần cho nên không kìm được mà lắc lư cái đuôi ngươi.
Mà ta nói, Lão Quy, cái đuôi của ngươi hình như hơi dài hơn trước kia thì phải?”
Không nói thì thôi, đột nhiên nhắc tới vấn đề này khiến cho Nam Phương Trường Sinh có phần cứng họng, vốn đang muốn nổi giận liền im bặt.
Phải qua mấy giây, nó mới bình thường lại cũng không nổi giận hay gì, tiếp tục nói chuyện còn đang dang dở.
“Tịnh Quang Ma Sơn là một nơi giống như bí cảnh, là một nơi lịch luyện của đệ tử phật môn.
Phật môn tu luyện chính là phật lực, mà phật thì luôn khắc ma bởi vậy để trở thanh một vị đệ tử phật môn chắc chắn không thiếu những lần đụng độ với yêu ma, phật lực cao mà nói thì dễ nói chuyện nhưng một khi yếu hơn so với yêu ma sẽ bị phản phệ.
Tâm tính có khả năng bị ăn mòn, dần dần trở nên điên loạn mất kiểm soát.”
Ngừng lại một chút, con rùa tiếp tục nói: “Có thể nói, một khi đệ tử phật môn nhập ma tình hình còn nghiêm trọng hơn tu sĩ gấp bội lần.
Nói như nào đây, phật nhập ma thì không thể quay đầu được bởi vậy các thế lực phật môn rất quan tâm vấn đề này.
Và từ đây những nơi như Tịnh Quang Ma Sơn xuất hiện!
Bên trong tồn tại yêu ma quỷ quái, đủ các lực lượng mê hoặc nhân tâm.
Phật tử đạt tới ngưỡng cửa nào đó đều phải vào những nơi như thế để rèn luyện đạo tâm, đương nhiên bọn họ đã xác định dùng những nơi như thế đồng nghĩa việc đối với thương vong đã không quá để tâm.
Để trở thành phật tử chân chính bọn họ không được chùn bước trước yêu ma, quỷ quái.”
“Là như vậy sao?” Nhất Vô Niệm hơi hiểu ra vấn đề.
Nhưng Nam Phương Trường Sinh chưa nói xong, nó lại nói thêm: “Đương nhiên rèn luyện đạo tâm là quan trọng nhưng bên trong cũng tồn tại nhiều cơ duyên cho đám phật tử, chỉ cần tịnh hóa đám yêu ma phật lực sẽ càng thêm cường đại, yêu ma nhỏ yếu chỉ có thể trở thành đồ ăn trong miệng bọn họ.”
“Phật lực?”
Nhất Vô Niệm hơi nghi hoặc, trước đó hắn từng có vinh dự chứng kiến một vị cường giả phật môn xuất thủ, dù sao lần đó hắn được cứu một phần cũng nhờ vị đó.
Bởi vậy đối với phật môn trong lòng của hắn cũng có ấn tượng rất tốt, bất quá hắn cảm thấy phật lực cùng chân nguyên thì có gì khác biệt đâu nhỉ?
“Ngươi không biết cũng là dễ hiểu, phật lực cùng chân nguyên hai thứ này rất dễ nhận lầm.
Chân nguyên là thứ đại diện cho tu sĩ đi con đường tu chân, về phần phật lực chính là đi con đường phật đạo.
Phật lực tu ra không giống như tu sĩ chúng ta, lực lượng này thông qua công pháp của bọn họ mà chuyển hóa thành.
Bởi vì phật lực có sự trợ giúp rất lớn trong việc chống lại những thế lực tà ác, đương nhiên không vì thế mà cho rằng phật lực yếu hơn chân nguyên.
Về bản chất hai lực lượng này không khác nhau, chẳng qua phật lực có thế ảnh hưởng tới các lực lượng tà ác mà chân nguyên không thể.
Đây chính là điểm mấu chốt.”
Nam Phương Trường Sinh đắc ý thể hiện tri thức của mình đối với Nhất Vô Niệm.
Đối với sự hư vinh của nó, Nhất Vô Niệm cũng rất cho mặt mũi, hai tay vỗ vỗ để thể hiện sự kính trọng.
“Vậy chúng ta làm sao thoát khỏi nơi đây?” Nghe qua phật môn cũng đã đủ rồi, bây giờ Nhất Vô Niệm cần hơn đó chính là làm sao để rời khỏi nơi đây.
Từ khi nhiệm vụ bắt đầu kích hoạt, hệ thống đã khóa chứng năng đánh dấu thường ngày và hắn cần phải chờ đến khi nhiệm vụ kết thúc.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân thực sự thôi thúc hắn đi ra bên ngoài tông môn.
“Cái này…” Nam Phương Trường Sinh đang vui vẻ thì bị câu nói tiếp theo của hắn dập tắt.
Cả hai đều rơi vào trầm mặc, bầu không khí có phần trở nên căng thằng.
Đột nhiên, con rùa mở miệng phá vỡ bầu không khí này, nó đưa ra đề nghị.
“Hừm, nếu không chúng ta đi vào bên trong.
Theo như ta hiểu biết, một khi chúng ta vượt qua được một cửa ải thì có thể lựa chọn rời đi.”
Nhất Vô Niệm bất đắc dĩ gật đầu, đáp: “Cũng chỉ có thể như vậy.”
Không có cách nào khác một người, một rùa từng bước đi vào bên trong mê vụ…
…
Tại một nơi bên trong Tịnh Quang Ma Sơn.
“Ma Sơn đúng là danh bất hư truyền, nơi đây chỉ mới là tầng một mà đã tràn ngập ma khí như vậy, nếu như không phải chúng ta tu luyện chính là công pháp phật môn chỉ sợ ma khí cỡ này đã trấn áp chúng ta không cách nào nhúc nhích, côn pháp cũng vận chuyển cực kỳ khó khăn.”
Một thiếu niên mặc một bộ trường bào màu trắng khẽ nói, nhìn kỹ thì đây là một vị tiểu hòa thượng, đặc điểm để nhận dạng chính là cái đầu trắng loáng cùng với vòng bảo hộ tỏa ra quang mang màu vàng nhạt nhạt.
Note: Tác đã trở lại, các huynh đệ khỏe chứ!.
Danh Sách Chương: