Huyết Tế đột ngột xuất hiện làm cho đám cao tầng đại tông môn luống cuống chân tay, vô luận là Thanh Liên Kiếm Tông, La Âm Các hay Huyền Đan Tông đều không lường trước được điều này.
Gần đây bọn họ cũng đã phái đi không ít cao tầng đi thăm dò nhưng Huyết Tế vẫn bạo phát ra, không thể không nói đây là sự kiện vết nhơ dành cho chính đạo.
Bất quá, hai bên cao tầng cũng coi như cạch mặt nhau ta sống, ngươi chết.
Trong chớp mắt một năm đã qua đi…
Tại Huyền Đan Tông, Thủy Tiên Cốc có một thân ảnh đang đả tọa cảm ngộ thiên địa pháp tắc, đó không phải ai khác chính là Nhất Vô Niệm.
Đôi mi hắn khẽ giật giật, cuối cùng cũng mở mắt ra, hắn đã hoàn thành việc lĩnh ngộ ngày hôm nay phải trở về Trấn U Minh để đánh dấu hệ thống.
Một năm, trong khoảng thời gian này Nhất Vô Niệm chỉ có ba cái lịch trình đáng lưu ý, một là cảm ngộ thiên địa pháp tắc để độ kiếp kết Kim Đan.
Việc thứ hai là đánh dấu hệ thống tại Trấn U Minh, cuối cùng là theo sư tôn Lăng Không học tập thuật pháp, trận đạo cùng kiếm pháp.
Đây mới là cuộc sống mà hắn mong muốn.
Không cần đi ra ngoài, chỉ cần yên lặng một chỗ tu hành, không có nguy hiểm rình rập thiệt là khiến tâm tình người ta thoải mái.
Lĩnh ngộ thiên địa cũng đã sắp hoàn thành, hắn cảm nhận được trong thời gian tiếp theo hắn có thể độ kiếp kết Kim Đan.
Bất quá, đây cũng là điều hắn suy nghĩ.
Bản thân nên độ kiếp tại đâu?
Trong tông môn ư? Thế thì chẳng phải nói lạy ông ta ở bụi này, vậy sau này sao còn điệu thấp được nữa.
Chưa kể, một tên thiên phú yếu như hắn vì sao có thể trưởng thành nhanh tới mức này, nói ra chỉ sợ ai cũng không tin.
Nghi thần nghi quỷ, đến lúc đó có khi hắn lại trở thành đối tượng bị mổ xẻ nghiên cứu ấy chứ.
Mặc dù sư tôn đối với hắn vẫn luôn rất tốt nhưng tông môn thì hắn cũng rất khó xử, bảo không tin thì cũng quá đáng, mà tin thì cũng không yên tâm.
Việc này vẫn phải giấu đi thôi!
Nhưng mà… sư tôn từng nói, đợi tới khi hắn đạt tới Luyện Khí đại viên mãn sẽ tự thân hộ pháp cho hắn độ kiếp.
Bây giờ nghĩ lại vừa cảm động vừa khó xử, hắn nên nói gì đây? Không thể độ kiếp trước mặt người được, dù sao thì hắn cũng đã trở thành Trúc Cơ rồi còn đâu…
“Hệ thống, ngươi đâu rồi? Mau ra đây cho ta.” Nhất Vô Niệm ở trong đầu câu thống với hệ thống.
【Túc chủ, ngươi phát cuồng cái gì?】
“Khụ khụ…” Hắn ho nhẹ hai tiếng rồi nói thẳng vào vấn đề, “Ngươi có thể giúp ta tạo ra độ kiếp được không?”
【Không thể!】
Âm thanh hệ thống dứt khoát không một chút do dự.
“Không thể sao?” Trong lòng Nhất Vô Niệm thoáng qua một tia ảo não, thế nhưng câu nói tiếp theo của hệ thống lập tức để hai mắt hắn tỏa sáng.
【Mặc dù hệ thống không thể giúp túc chủ tạo ra độ kiếp, nhưng mà có thể tạo chướng nhãn trên người túc chủ, giả tạo khí tức để túc chủ bị lôi kiếp cảm nhận.】
“Tốt, quá tốt rồi.
Hệ thống lần này ta có lời khen dành cho ngươi đấy!” Vậy là việc này đã giải quyết xong, ưu phiền cũng theo đó mà biến mất.
Mặc dù hệ thống rất kiêu ngạo không đáp lại, bất quá đang vui cho nên hắn không chấp nhặt chuyện nhỏ này.
Cứ thế cuộc giao lưu giữa hắn và hệ thống ngừng lại ở đây.
Đúng lúc hắn đang định đứng dậy, phía không xa có âm thanh to nhỏ nói chuyện gây sự chú ý cho hắn.
Nhất Vô Niệm không phải loại người thích nghe ngóng chuyện người khác, thế nhưng có một số chuyện có thể ảnh hưởng tới cuộc sống của hắn, hắn đành mặt dày hóng hớt vậy.
Ánh mắt của hắn tỏ ra vô tình lướt qua phía âm thanh nói chuyện, rất nhanh trong tầm mắt của hắn liền xuất hiện hai thân ảnh.
Nhìn rõ đối phương là ai, trong lòng của hắn không khỏi kinh ngạc.
Hóa ra là người quen.
Mặc dù, bọn họ chưa từng nói chuyện với nhau bao giờ, thế nhưng không ảnh hưởng tới việc Nhất Vô Niệm nhận ra được bọn họ.
Đúng vậy, hai người này không phải ai khác chính là hai vị đệ tử âm thầm đối thoại đợt trước hắn gặp ở bên trong đây.
Hắn nhớ không lầm thì người bên trái gọi là Âu Thương Cơ, thiếu niên bên phải là La Lục.
Lúc này, Âu Thương Cơ nhìn huynh đệ của mình nói: “La Lục, ngươi nghe ngóng chuyện gì chưa?”
“Ngươi muốn nói tới chuyện gì?” La Lục một bên chống cằm nhìn thác nước tiên cảnh phía trước, cũng không quay đầu nói một câu.
“Còn có thể là chuyện gì nữa, tất nhiên là sự kiện ma đạo hiện thế.” Âu Thương Cơ lườm một cái rồi nói.
Nghe được hắn nói tới vấn đề này La Lục mới đưa ánh mắt nhìn qua đồng bạn, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi: “Lại chuyện gì thế? Không phải từ đợt đó hai bên cao tầng không ai làm gì được ai sao?”
Nói xong lời này La Lục cũng không nhịn được nói tiếp: “Không lẽ lại sắp có chiến sự, chúng ta lại giống như lần trước đi càn quét một chút địa điểm của ma đạo?”
“Ây da, ngươi hỏi gì mà nhiều thế.
Từ từ thôi xem nào.” Âu Thương Cơ ra hiệu cho huynh đệ của mình bình tĩnh, sau đó mới lên tiếng trả lời vấn đề.
“Không phải! Nhưng mà chuyện này cũng liên quan tới ma đạo, ta phí không biết bao nhiêu tâm tư mới hỏi được tỷ tỷ của ta.”
Thấy huynh đệ của mình bắt đầu kể lể, La Lục giơ một tay lên, một viên linh thạch được hắn cầm ra.
Chớp mắt một cái, viên linh thạch đó liền rơi vào trong tay của Âu Thương Cơ, lúc này hắn mới nghiêm túc vào vấn đề chính.
“Ngươi chắc cũng biết Thanh Liên Kiếm Tông đi.
Nghe nói gần đây cao tầng bọn họ mới bắt được một vài tên nội gián ma đạo!”
“Cái gì?” Lập tức âm thanh của La Lục đề cao hơn rất nhiều, lập tức có mấy vị không vui nhìn qua chỗ của tụi hắn.
Đột nhiên có một vị lão giả xuất hiện, người này mặc một bộ trường màu trắng đen, tay còn cầm một cái hồ lô.
Người này xuất hiện mà không gây ra một chút động tĩnh nào cả, ngay cả đám đệ tử đang đả tọa cũng không phát hiện ra được.
Bất quá, dường như có người nào đó gặp xui xẻo.
Lão giả dốc cái hồ lô uống một ngụm, sau đó cầm ra một cái sổ sách mở ra khẽ nói: “Âu Thương Cơ vi phạm 20 lần, La Lục vi phạm 35 lần.
Chà chà, hai tên tiểu tử các ngươi sắp thống trị cái bảng xếp hạng vi phạm trong đây rồi đấy.”
“Sư thúc, ta…” La Lục mở miệng định nói gì, lập tức bị lão giả này giơ tay ngăn cản, lão nói: “Sư thúc cái gì mà sư thúc, tiền bạc phân minh, ai vi phạm cũng đều phải nộp phạt.
Nhanh lên nào…”
Hai người rưng rưng nước mắt từ trong nhẫn trữ vật móc ra hơn hai mươi viên linh thạch đưa cho lão giả, lão giả nhận xong liền ghi một chút vào bên trong cuốn sổ.
Sau đó lão hiền lành tốt bụng an ủi một câu: “Các ngươi cũng đừng đau lòng, chẳng phải chỉ là mấy viên linh thạch thôi sao? Tiền bạc chỉ là phù du, cái quan trọng là mỗi lần vi phạm các ngươi lĩnh ngộ ra được điều gì.
Đây mới là tố chất của một đệ tử nên có.”
Âu Thương Cơ thầm nói: “Đây là linh thạch không phải tiền bạc, hơn nữa mỗi lần ngài cầm linh thạch này đi mua mấy vò linh tửu, tưởng chúng ta không biết sao?”
Tuy hắn nói thầm nhưng tu sĩ thì ai chẳng nghe thấy được, ngay cả Nhất Vô Niệm ở một bên khá xa cũng không khỏi cảm thán.
Vị huynh đệ này thật đủ can đảm, thế mà dám nói xấu trước mặt đối phương.
Hắn chỉ nghe thấy nói xấu sau lưng người khác, chứ chưa từng gặp tình huống này.
Bất quá, điều làm hắn ngạc nhiên chính là vị lão giả này không thể hiện ra một chút tức giận nào, trái lại còn vỗ vào vai của Âu Thương Cơ nói: “Đúng là hậu sinh khả úy!”
Nói xong câu này thân ảnh của lão cũng biến mất!.
Danh Sách Chương: