Mục lục
Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đối với việc Khô Lâu lão nhân tức giận công kích Nhất Vô Niệm hơi nhếch nhẹ khóe môi, xung quanh cơ thể của hắn ngay tức khắc được bao trùm bởi một tầng kim quang, hư ảnh chuông bao phủ hơn nữa người hắn, khiến cho một trảo mạnh mẽ của đối phương như đâm vào thạch thiết, vang lên một tiếng vang.
Cánh tay còn sót lại duy nhất của Khô Lâu lão nhân đang run rẩy không ngừng, trên khuôn mặt lộ ra vẻ không thể tin được, bất quá cơn đau nhói nhắc nhở cho lão đây không phải là mơ.

Đồng thời theo bản năng lão khẽ lùi về phía sau vài bước, ánh mắt trầm trọng nhìn Nhất Vô Niệm.

Không để lão kịp mở miệng nói chuyện, thân hình của Nhất Vô Niệm đã nhanh chóng tiếp cận.
“Oành!”
Một tiếng vang trầm đục phát ra từ thân thể của Khô Lâu lão nhân.

Một quyền của Nhất Vô Niệm trực tiếp đánh vào ngực lão ta, khiến cho lão bay ngược ra sau một đoạn, nhưng Nguyên Anh đại viên mãn không để trưng bày, lão rất nhanh liền đứng dậy.

Lão gầm to một tiếng, cả người tản mát ra lực lượng vô cùng cường đại khiến cho Nhất Vô Niệm có chút e ngại.
Một tay của Khô Lâu lão nhân tỏa ra hắc khí mờ mịt, chỉ thấy xung quanh cơ thể của lão tuôn ra vô số đầu lâu màu trắng, đám đầu lâu này ẩn lấp vào trong hắc khí bay lượn quanh người Khô Lâu lão nhân, khiến cho một vùng không gian rên rỉ những tiếng oan hồn.

Nhất Vô Niệm tay cầm trường kiếm không nhanh không chậm chém ra mấy đường cong, lập tức xung quanh Khô Lâu lão nhân hiện ra một loạt đường kiếm quang.

Không có một chút phản kháng, những đường kiếm quang nhanh chóng xuyên phá vào trong hắc khí.


Âm thanh va chạm tỏa ra lôi điện bạo nổ một phạm vi nhỏ, thần thức Nhất Vô Niệm khẽ quét nhưng bóng dáng của Khô Lâu lão nhân đã biến mất từ lúc nào.
Khi thấy cảnh này, Nhất Vô Niệm không có bối rối, ngược lại hắn càng nở một nụ cười bí hiểm.
Hắn phát hiện ra bóng dáng Khô Lâu lão nhân trốn thoát, cũng biết lão từ đầu đã cố ý muốn chạy trốn nhưng hắn không cản bởi vì ép đối phương quá chặt khiến lão chẳng may tự bạo Nguyên Anh, đến lúc đó hắn không có quả ngọt để ăn.

Hơn nữa, đối phương nghĩ đã chạy thoát hắn, suy nghĩ này là không có sai nhưng mà lão chạy đường đó…
“Hắc hắc!”
Cười nhạt một tiếng, thân hình của hắn nhanh chóng độn thổ biến mất ở nơi đây.

“Chết tiệt! Chết tiệt…”
“Tên tiểu tử khốn kiếp, đừng để ta sau này tìm được ngươi.”
Khô Lâu lão nhân nghiến răng nghiến lợi, vừa rồi lão đã sử dụng gần như hết chân nguyên còn sót để bỏ chạy, bây giờ lão cần kiếm một nơi bí mật để tĩnh tu.

Bất quá, ngay khi lão đinh bước đi thì có mấy tiếng cười ngạc nhiên truyền đến:
“Ô! Đây không phải Khô Lâu lão nhân sao? Hóa ra trước đó chúng ta đều hiểu nhầm ngươi, không ngờ bản thân ngươi cũng còn sót lại một chút giác ngộ, quay trở lại đây để chúng ta đỡ phải tốn công sức.

Thật sự rất đa tạ ngươi!”
Người nói chuyện không phải ai khác, chính là Lý Vân.
Bên cạnh hắn còn có mười một người khác, trên người bọn họ chỗ nào cũng có vết thương nhưng khí tức không đến nỗi suy sụp như Khô Lâu lão nhân.


Nghe thấy lời này của Lý Vân, nhất thời Khô Lâu lão nhân ngạc nhiên đến ngu người.

Bây giờ, lão mới phát hiện ra một chuyện, lão vậy mà quay trở lại đường cũ.

Đưa mắt nhìn mười hai thân ảnh không xa, lão cảm thấy bản thân vô cùng uất ức, không khỏi ngửa đầu gầm thét phẫn nộ.
“Khốn kiếp!”
Đám người chính đạo có chút bất ngờ trước hành động của lão, trong lòng cũng suy đoán đối phương hẳn vừa qua đã gặp chuyện nào đó, bất quá đám người bọn họ cũng không thèm nghĩ nhiều, trước mặt nhiệm vụ của bọn họ chính là cầm xuống Khô Lâu lão nhân.

Khí thế trên mười hai người bùng nổ cấp tốc xông tới chỗ Khô Lâu lão nhân, mặc dù từ khí tức của đối phương hiện tại đã vô cùng yếu nhược.
Gầm xong một tiếng, ánh mắt của Khô Lâu lão nhân đỏ bừng như máu, lão nhìn đám người đang lao tới bằng ánh mắt thù hận.

Dương như quyết tâm điều gì đó, lão cấp tộc từ trong nhẫn trữ vật ném ra mấy tờ linh phù, linh phù bay tới đám người kia bạo nổ thành vô số thuật pháp.

Bất quá đây đều là đẳng cấp thấp, không ngăn cản nổi đám người kia.
Nhưng khóe miệng lão cười lạnh, ánh mắt dần dần hiện lên những tia vằn điên cuồng.

"Ta hận, ta thật hận..."
“Oành!”
Không một chút dấu hiệu, cả người của Khô Lâu lão nhân đột nhiên bạo động.


Khí tức trên thân một mực mạnh lên, dường như không hề có một chút dấu hiệu nào sẽ ngừng lại.

Đám người đang tiến sát phạm vi Khô Lâu lão nhân sắc mặt toàn bộ đều thay đổi, không ai nói gì nhưng đều ăn nhịp cấp tốc lui trở lại.
Lúc lao tới nhanh bao nhiêu, khi quay đầu bỏ chạy còn nhanh hơn, cơ bản ai cũng dùng hết sức bình sinh để vọt ra khỏi phạm vi của Khô Lâu lão nhân.

Ngay sau đó, một vụ nổ cực lớn diễn ra khiến cho cả một vùng phạm vi cực lớn chấn động, dường như vừa rồi có thiên tai xuất hiện.

Dư âm chấn động không ngừng lặp đi lặp lại mấy đợt, toàn một vùng phạm vi dưới cơn bạo tạc đã khiến xung quanh trở thành một vùng phế tích, bằng phẳng.

“Khụ khụ!”
Qua vài hơi thở, liên tiếp những âm thanh họ khan vang lên.
Thoáng chốc từ bên dưới mặt đất có không ít thân hình chui lên, đá số đều chật vật khôn tả nổi, có người còn rơi vào hôn mê.

Người đứng đầu trong cuộc tập kích lần này, Hồ Cửu Mặc – Thanh Liên Kiếm Tông.
Hắn phủi bụi trên người, sau đó nhìn về phía trung tâm vụ nổ.
Không ngờ đối phương tự bạo Nguyên Anh, cũng đúng đổi lại hắn cũng sẽ như vậy bất quá lần này có chút sơ suất, chính ra hắn nên xuất thủ trực tiếp phế bỏ đối phương luôn mới phải.

Đưa ánh mắt nhìn về phía đám người khác, không ai bỏ mạng, tất cả ai cũng có pháp bảo hộ thể cũng ngăn cản không ít lực lượng.
Mặc dù ai cũng bị thương không nhẹ nhưng chỉ cần không ai bỏ mạng, lần hành động này cũng coi như thành công mỹ mãn.


Thu hồi ánh mắt, Hồ Cửu Mặc đối với đám người nói ra:
“Mọi người vất vả rồi, lần hành động này của chúng ta đến đây coi như kết thúc, mọi việc còn lại để chúng đệ tử đi xử lý.”
Nói xong, hắn quay qua một phía, nơi đó có một thanh niên mặc cẩm y, tướng mạo như ngọc cũng đang nhìn về phía trung tâm vụ nổ.

Dường như cảm nhận được có người nhìn mình, thanh niên cẩm y khẽ quay qua, khi nhìn thấy là Hồ Cửu Mặc thì lên tiếng hỏi:
“Mặc huynh, thế nào?”
Hồ Cửu Mặc cười nói: “Lý huynh, chúng ta từ biệt tại đây, có dịp liền tiếp tục hợp tác.”
“Được! Bảo trọng.”
Người thiếu niên mặc cẩm y lai lịch cũng không tầm thường, y chính là Phan Thiếu Quân, đệ tử của Vạn Pháp Lâu.

Đây cũng là một trong ngũ đại thế lực mạnh nhất của Bắc Vực, đương nhiên đây là không nói tới các thế lực ma đạo.

Đặc biệt, thiếu niên cẩm y Phan Thiếu Quân chẳng những là đệ tử cốt cán của Vạn Pháp Tông, y còn là hoàng tử của một hoàng triều.
Nếu là hoàng triều phàm nhân thì tất nhiên không cần bàn tán, nhưng đây là một hoàng triều của người tu hành.

Phan Quốc cũng được coi như một tiểu thế lực tu chân, bất quá dù là tiểu thế lực nhưng nó lại dưới hình thức quốc gia, mà đã là một hoàng triều tất nhiên mọi lực lượng đều tập trung dưới quyền hành của thánh thượng.
Tín ngưỡng sẽ hình thành.
Đế vận xuất hiện.
Mà vừa hay, Phan Thiếu Quân chính là loại người có khí vận hoàng triều gia thân, đối với tu hành cũng là một trợ lực mạnh mẽ.

Khiến y nhanh chóng bộc phát thiên phú vô song, lại thêm đế vận gia thân khiến cho y tăng tiến cảnh giới nhanh vô cùng, vượt qua bao nhiêu thiên kiêu trở thành một vị Nguyên Anh hàng thật giá thật, địa vị tôn kính bên trong Vạn Pháp Lâu..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK