Đi ra bên ngoài động phủ Nhất Vô Niệm lập tức cảm giác nơi đây có gì đó không đúng, cũng không để hắn suy nghĩ nhiều Lăng Không cũng nói tiếp câu dang dở: “Nhưng trên con đường tu hành cũng không chỉ cần thiên phú, tâm tính càng đặc biệt qua trọng.
Khi một tu sĩ càng nhìn được thiên địa rộng lớn hơn thì hắn càng phải có một ý chí vô cùng kiên cố, nếu không sẽ bị thiên địa chôn vùi.”
“Mà ngược lại, ta chính là cần những người có tâm tính mạnh mẽ như ngươi.
Hài tử, ngươi vô cùng đặc biệt.
Ta tự tin có thể dẫn dắt ngươi trưởng thành, có thể thay ta nhận trách nhiệm.
Thay ta tìm truyền nhân tiếp theo cho mạch của chúng ta!”
“Truyền nhân?” Nhất Vô Niệm khó hiểu.
Biết hắn chưa hiểu rõ tình hình, Lăng Không một tay chộp vào vai Nhất Vô Niệm.
“Vù!” một tiếng lập tức hai thân ảnh xuất hiện tại một nơi.
Nhất Vô Niệm vừa nhìn thấy cảnh vật phía trước thì lập tức hốt hoảng, trong lòng hiện lên nghi hoặc.
Đây không phải là nơi trước đó hắn từng đánh dấu hay sao? Sao lại dẫn hắn tới nơi đây.
Lăng Không nhìn vực thẳm phía trước thở dài một hơi, nhìn hắn nói: “Không sai nơi đây chính là ta thủ hộ, nói chính xác thì mạch của ta thủ hộ.
Từ khi thời đại yêu nghiệt tranh phong kết thúc rất nhiều chuyện lạ đã diễn ra trên toàn bộ đại lục, nơi đây cũng chính là một trong số đó.”
“Vậy bên dưới cất giấu thứ gì mà lại phải cần người thủ hộ? Rất nguy hiểm sao?” Hắn không xác định hỏi thăm.
Ánh mắt Lăng Không nhìn qua bên dưới vực sâu, cuối cùng cũng nói: “Nơi đây chính là thông đạo ngăn cách giữa đại lục và Minh giới.”
Không để hắn phải hỏi Lăng Không trực tiếp giải thích: “Minh giới là một nơi hắc ám tồn tại, cụ thể ta cũng không giải thích nhiều.
Về sau ngươi sẽ biết.
Còn nguyên nhân ta chọn ngươi chắc ngươi cũng hiểu phần nào?”
Trong lòng Nhất Vô Niệm hơi lúng túng, hắn nào biết ngài chọn ta bởi nguyên nhân gì!
Nhìn hắn túng quẫn Lăng Không thở dài, “Nơi đây hoàn cảnh gần với Minh giới cho nên khí tức tương đối hỗn tạp, rất dễ làm đạo tâm dao động.
Bởi vậy đệ tử ở nơi đây chỉ có những người ý chí kiến định, đạo tâm vững chắc mới có thể chịu được.
Trong đợt khảo nghiệm thứ hai vừa rồi ngươi đã kích phát ra hạt giống đạo tâm, ý chí đã được thăng hoa đạt tới cảnh giới khó lường.
Rất phù hợp làm đệ tử của ta, nói tới đây chắc ngươi cũng hiểu rồi chứ? Nếu không có câu hỏi nào khác thì chúng ta có thể nói tới việc bái sư được chứ?”
Nhất Vô Niệm nghe vậy đành phải nuốt vào mấy lời định nói, cuối cùng chuyển chủ đề sang việc bái sư.
“Tiền bối, nếu như ta trở thành đệ tử của ngài thì có đặc quyền gì không?”
“Đặc quyền gì không à? Hmm, đại khái cũng không có gì to tát, chẳng qua vai vế của ngươi thì được ngang với mấy vị phong chủ.” Lăng Không suy nghĩ một chút mới cho hắn đáp án.
Nghe được câu cuối của Lăng Không nói hai mắt của hắn tỏa sáng.
Vai vế ngang bằng với các vị phong chủ! Đây cũng quá kích thích rồi.
Bỗng hắn cảm thấy mình phải hỏi rõ một chuyện nữa, “Tiền bối, ta người này ưa thích ẩn tu, không quá thích tham gia náo nhiệt…”
“Việc này cũng không thành vấn đề, mấy người thủ hộ như chúng ta cơ bản đều rất ít tham gia náo nhiệt.
Đương nhiên thỉnh thoảng vẫn phải ra ngoài hít thở không khí một chút, dù sao hấp thu nhiều khí tức bên trong đây cũng có tỉ lệ ảnh hưởng tới tâm tính.” Lăng Không vốn còn tưởng tên đồ đệ tương lai đòi hỏi điều gì, nếu quá đáng thì lão cũng cảm thấy đôi chút thất vọng.
Nhưng không ngờ hắn lại yêu thích ẩn tu, điều này làm lão vừa mừng vừa bất đắc dĩ.
“Đệ tử Nhất Vô Niệm ra mắt sư tôn!”
Nghe được mấy câu trả lời của Lăng Không hắn lập tức không chút do dự quỳ xuống trên mặt đất kính lễ, nghe thì có vẻ không quá nhiều lợi ích nhưng suy nghĩ một chút thì cảm thấy có rất nhiều đặc quyền.
Hắn vừa có thể yên ổn tu hành không bị làm phiền, lại còn không phải tham gia những sự kiện giống như khảo hạch định kỳ.
Mà về sau tại Huyền Đan Tông có sư phụ bảo kê, rất nhiều chuyện đều có thể thuận lợi giải quyết.
Địa vị của hắn có thể giống như một bước lên thuyền, hạn chế lại không nhiều.
Việc duy nhất để hắn e ngại đó chính là nơi mà sư tôn nhắc tới, Minh giới.
“Nhất Vô Niệm, tên giống như người trong lòng không có tạp niệm.
Tốt! Rất tốt.” Lăng Không khen ngợi vài tiếng, sau đó hòa ái nói: “Đồ nhi ngoan, vậy về sau vi sư liền gọi ngươi là Niệm nhi!”
Sau khi nghe được Nhất Vô Niệm đồng ý trở thành môn hạ của mình, trên mặt Lăng Không không giấu được nụ cười, chậm rãi nhắc nhở: “Đồ nhi, ngươi phải nhớ kỹ một vài chuyện.
Nơi chúng ta ở cũng chính là nơi thủ hộ cửa thông đạo Minh giới, nó được gọi là Trấn U Minh.
Nơi này chỉ có hai sư đồ chúng ta trông giữ, vì vậy thường này rất tẻ nhạt nhưng địa vị vô cùng trọng đại.
Bởi vậy Niệm nhi ngươi không được lơ là.”
“Sư tôn, đệ tử cũng là lần đầu tiên biết tới nơi đây.
Người có thể giảng giải cho đệ tử một chút về cái gọi là Minh giới?”
Nghe được lời này của đồ đệ Lăng Không gật đầu chậm rãi nói: “Một chút trọng đại thì chưa thể tiết lộ ngay tức khắc được, nhưng một số chuyện cũng không sao cả.”
Sau đó, Lăng Không bắt đầu giảng giải cho Nhất Vô Niệm một chút tin tức về Minh giới cùng Tu chân giới.
Hóa ra thông đạo này là do vị đại năng đời đầu của Huyền Đan Tông phát hiện, bởi vì không muốn sinh linh lầm than cuối cùng tạo dựng một tông môn tại nơi đây.
Còn bản thân vị đại năng này đích thân trấn giữ, cho nên mới xuất hiện Huyền Đan Tông cùng nơi gọi là Trấn U Minh.
Nói tới việc thủ hộ nơi này thì chẳng khác nào việc truyền ngôi vua cả, trước khi vị đại năng kia độ kiếp lên tiên giới thì đã thu một đệ tử quan môn, rồi cứ thế tiếp diễn cho đến đời sư tôn của hắn.
Và giờ đến lượt hắn, mặc dù đến lượt hắn thì nghe có vẻ hơi xa xôi.
Nơi đây cũng không giống như nói khác, nơi khác coi trọng thiên phú tu luyện thì nơi đây càng coi trọng tâm tính, đạo tâm phải cực kỳ kiên định và có không gian phát triển.
Bời vì khí tức bên trong Trấn U Minh quá mức âm lãnh, hấp thu nhiều liền có thể ảnh hưởng tới tâm tính, từ khi lập lên Trấn U Minh cũng không ít đệ tử không chịu được mà đạo tâm vỡ nát trở thành một tên đại ma đầu, chỉ thích giết chóc.
Bởi vậy việc tuyển chọn đệ tử nơi đây vô cùng nghiêm khác.
Thông qua lời mà sư tôn nói thì đời này thủ hộ giả ban đầu vốn có nhân tuyển, đó chính là Trường Sinh Thất.
Không sai người này chính là phong chủ đệ cửu phong.
Điều này nói ra cũng là một câu chuyện dài, cụ thể thì hắn không biết nhưng bởi vì một lần ra ngoài lịch luyện Trường Sinh Thất xảy ra chút chuyện, trong lòng có khúc mắc bởi vậy mà vô duyên với Trấn U Minh.
Nhưng hiển nhiên với tư chất của y thì cũng đã trở thành một vị phong chủ, hơn nữa còn là vị phong chủ trẻ tuổi nhất của Huyền Đan Tông.
Mặc dù không biết vị phong chủ cửu phong này khúc mắc điều gì, nhưng hiện tại hiển nhiên hắn đã trở thành đệ tử quan môn của Lăng Không, cũng chính là thủ hộ giả nơi đây.
Đời giống như một giấc mộng, không ngờ trước đó hắn chỉ là một tên đệ tử quét rác giờ đã trở thành một tên thủ hộ giả.
Hơn nữa điều làm hắn vui mừng nhất đó chính là lời mà sư tôn nói với hắn, mặc dù hắn cũng không biết tại đợt khảo hạch ý chí vừa qua bản thân lại rơi vào trạng thái kỳ diệu kia.
Nhưng…
Nhưng hắn chứng minh được.
Hắn không dựa dẫm vào hệ thống.
Hắn dựa vào ý chí của mình để đạt được tán thưởng của người khác.
Hệ thống chỉ là bàn đạp của hắn mà thôi!.
Danh Sách Chương: