Thượng Cửu Thính Thiền khẽ búng tay, một miếng ngọc cổ xuất hiện trong tay nàng.
Sau đó nàng ném qua chỗ Nhất Vô Niệm, hắn đưa tay lên nhận lấy miếng ngọc, tiếp theo liền dùng thần thức quét vào bên trong.
Nhìn rõ nội dung bên trong đó khuôn mặt của hắn liền lộ ra vẻ không thể tin được.
Kinh ngạc, vui mừng đan xen.
Nắm chặt miếng ngọc cổ trong tay Nhất Vô Niệm liếc qua chỗ Thượng Cửu Thính Thiền, suy tư không đến một giây liên đưa ra quyết định.
Hắn tiến lên một bước, khẽ cúi đầu cảm tạ!
Mặc dù đối phương chưa chắc đã thật tâm muốn cứu hắn, nhưng có là nguyên nhân nào đi chăng nữa hắn cũng phải làm điều này.
Đối với hành động của hắn, Thượng Cửu Thính Thiền cũng không có đưa ra bất kỳ ý kiến nào, chỉ lẳng lặng đứng đó mà thôi.
Dương như những hành động của hắn không chút liên quan tới nàng, dù vậy hắn cũng không có oán thầm một câu nào.
Thượng Cửu Thính Thiền đợi hắn xong, mới mở miệng nói với hắn:
“Đừng vội cảm tạ ta như thế, ta không có cho ai không bao giờ.”
Nói xong, nàng liền ném qua một miếng ngọc giản.
Nhất Vô Niệm cũng không phàn nàn câu nào, sắc mặt vẫn cao hứng như cũ, thần thức khẽ đảo qua nội dung bên trong ngọc giản.
Vừa nhìn sắc mặt đột nhiên đại biến, càng nhìn về sau nụ cười liền tắt.
Hắn vừa nhìn xong liền ngẩng đầu nhìn về phía Thượng Cửu Thính Thiền, trầm mặc một lúc rồi nói:
“Đây… có lẽ nào, ngươi thống kê sai lầm?”
Khuôn mặt Thượng Cửu Thính Thiền vẫn lạnh nhạt như cũ, ánh mắt nhìn thẳng tắp vào con ngươi của hắn, khẽ nhếch miệng, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Sau đó cũng không thèm để ý tới Nhất Vô Niệm nữa mà khẽ đưa tay vuốt nhẹ những đường nét hoa văn trên nắp quan tài.
Không nhận được câu trả lời của nàng nhưng Nhất Vô Niệm hiểu, đối phương rõ ràng lười trả lời hắn.
Thở dài một tiếng, bên trong ngọc giản kia cũng chẳng phải công pháp gì đơn giản là một danh sách liệt kê những vật phẩm, linh tài địa bảo quý hiếm.
Mà yêu cầu của nàng cũng rất đơn giản, mỗi một khoảng thời gian cố định hắn đều phải cung cấp cho nàng một nhóm linh tài địa bảo.
Về phần không thể cung cấp đúng hạn cho nàng khả năng hắn phải chịu trừng phạt.
Đừng nhìn cô nàng này bây giờ điềm đạm, lạnh nhạt thế nhưng tình cảnh trước đó hắn còn chưa có quên.
Lúc đó, hắn quả thực có chút sợ!
Một tay đưa lên đầu gãi gãi, xem ra hắn tạm thời không tránh khỏi số phận chân chạy vặt cho đối phương.
Nhưng mà nghĩ tới công pháp kia, những thứ này mặc dù đều là đỉnh cấp linh tài địa bảo bất quá cũng không cứu nổi cái mạng của hắn.
Đã như vậy cớ sao phải nghĩ nhiều.
“Được, ta sẽ cố gắng!”
Nhất Vô Niệm cho Thượng Cửu Thính Thiền một lời khẳng định.
Thượng Cửu Thính Thiền bắt đầu bố trí trận pháp lên quan tài, mất một lúc sau mới hoàn thành, sau đó nàng nhắc nhở Nhất Vô Niệm mấy điều:
“Mạng ngươi là của ta, không được chết.”
“Lần sau ta tỉnh lại, ngươi cần béo tốt hơn.
Không cần nghĩ nhiều, ta nhắm tới chính là lượng máu của ngươi.
Hiện tại trong mắt ta, ngươi có chút không được.”
Nói tới đây trong mắt nàng có chút khinh bỉ, hơi chần chừ một lát Thượng Cửu Thính Thiền mới nói tiếp:
“Không được gần nữ sắc!”
Không có lời giải thích nào.
“Hửm!” Nhất Vô Niệm ngẩn người, vấn đề thứ nhất hắn hiểu.
Vấn đề thứ hai có chút sỉ nhục nhưng hắn vẫn có thể lý giải, bất quá vấn đề thứ ba có chút… khiến người ta liên tưởng nhiều điều.
Đang tính hỏi, thế nhưng nào còn bóng dáng Thượng Cửu Thính Thiền đâu nữa, chỉ thấy một cỗ quan tài đã bị đóng chặt hơn nữa xem ra còn đang bị phong ấn.
Hắn nhất thời quên mất lời định hỏi, trong giây lát đó cỗ quan tài liên thu bé lại hóa thành một đạo quang mang chui vào trong người Nhất Vô Niệm.
Bây giờ thì hắn hiểu rõ rồi, hóa ra nàng ta muốn hắn làm thế kia để có thể đề phòng mọi lúc mọi nơi.
Nghĩ tới đây hắn không khỏi cười khổ, một tay xoa cằm, hắn mặc niệm trong lòng một lát bỗng thân hình của hắn bị một lực hút kéo hắn biến mất.
Con rùa cùng huyết đằng đang xưng huynh gọi đệ đột nhiên phát hiện bóng dáng Nhất Vô Niệm cùng Thượng Cửu Thính Thiền không thấy đâu, không khỏi cuống cuồng.
Tại một không gian…
Nhất Vô Niệm phát hiện bản thân đang đứng trong một không gian lạ lẫm liền không khỏi ngó mắt nhìn xung quanh, hắn biết đây chính là không gian bên trong Noãn Nguyệt.
Ngay khi luyện hóa xong thứ này rất nhiều thống tin đã truyền vào trong đầu hắn, híp mắt một cái, hắn đi thẳng về phía trước.
Trước mặt không xa có một cây đại thụ khá giống như cây nấm, xung quanh là một mảnh cỏ dại xanh đậm tươi tốt.
Đặc biệt bên dưới gốc đại thụ cao lớn kia có một cỗ quan tài màu trắng lẳng lặng nằm tại đó, nhìn kỹ thì hắn cảm thụ được một nguồn lực lượng màu xanh nhạt từ trên cây đại thụ truyền vào bên trong cỗ quan tài.
Đi chầm chậm qua phía đó, gần đến nơi thì hắn bị một cỗ lực lượng cản lại.
Đưa tay cảm nhận một chút dòng năng lượng, hắn biết đây là thứ gì, đây chính là cấm chế do gốc đại thụ này tạo ra.
Đứng xa nhìn cỗ quan tài, trong lòng thầm nghĩ, cô nàng này quả đúng là cường giả thời đại cổ xưa, ngay cả pháp bảo không gian thế giới cũng nắm giữ.
Cảm thụ một chút quy tắc trong đây, hắn phát hiện pháp tắc trong đây không hề trọn vẹncó chăng chính là chỗ gốc đại thụ kia hoàn chỉnh.
Mặc dù đứng đằng xa thế nhưng hắn cứ có một loại cảm giác, dường như chỉ cần đi vào đó thời gian bên ngoài liền trôi qua rất nhanh.
Tất nhiên đây chỉ là hắn nghĩ như vậy, còn thực tế như nào hắn cũng chịu.
Quan sát nơi đây không còn thứ gì khác hắn liền mặc niệm một câu, thân hình của hắn chớp nhoáng liền hiện ra ở bên ngoài.
Con rùa đang sốt ruột đi tìm kiếm xung quanh, đột nhiên trông thấy Nhất Vô Niệm trống rỗng hiện ra không khỏi vui mừng chạy qua.
Chưa chạy tới nơi, âm thanh đã truyền tới tai Nhất Vô Niệm.
“Tiểu tử, ngươi chạy đâu nãy giờ làm ta lo lắng muốn chết.”
Vừa khi hai người Nhất Vô Niệm cùng Thượng Cửu Thính Thiền biến mất, con rùa cũng khôi phục như ban đầu.
“Ta vừa đi vào một không gian khác!”
Hắn cũng không có giấu giếm con rùa, nói ra.
Phải biết, Thượng Cửu Thính Thiền cũng không có nhắc nhở hắn không được tiết lộ cho ai biết, đương nhiên hắn cũng hiểu rõ điều gì nên nói, điều gì không nên.
Con rùa thì không phải người lạ, còn huyết đằng thì chắc chắn không dám phản bội hắn.
Nói chung mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát của hắn.
“Không gian thế giới?” Mặc dù đã suy đoán nhưng nghe chính lời của Nhất Vô Niệm vẫn cứ rung động.
“Tiểu tử ngươi không ngờ cũng có ngày được phú bà bao nuôi.”
Đột nhiên con rùa cười nhẹ, đối với Nhất Vô Niệm nói.
Nghe được lời nó nói, hắn không khỏi trợn mắt liếc xéo nó.
Bỏ qua đám con rùa một bên hắn đi qua một hướng khác, đồng thời trong lòng cũng nhẹ nhàng mặc niệm một câu.
Lần này đương nhiên không phải đi vào không gian kia, chỉ thấy trước mắt của hắn xuất hiện một màn giao diện màu xanh quen thuộc.
Đưa ánh mắt lướt qua các mục thông số.
【Cảnh giới: Kim Đan đỉnh phong】
Nhìn rõ cảnh giới hiện tại của mình hắn khẽ nở nụ cười, lần này thăng liền mấy cấp hoàn toàn dựa vào cơ duyên.
Đặc biệt luyện hóa xong Noãn Nguyệt cảnh giới của hắn liền bước vào Kim Đan đại viên mãn, đây có thể nói là một bất ngờ không nghĩ tới.
Nghĩ tới tại Bắc Vực bao nhiêu anh hùng hào kiệt, thiên kiêu tung hoành nhưng cùng tuổi với hắn có thể đạt tới cảnh giới như hắn cũng không có bao nhiêu người.
Đây không phải hắn tự kiêu, đây chẳng qua là cái nhìn khái quát về vấn đề này mà thôi.
Đưa ánh mắt nhìn về mục khác, Nhất Vô Niệm chợt giật mình.
【Nhiệm vụ: Đánh dấu tại vị trí Thiên Tầm Trúc ở bên trong Thiên Phương Tự (Thời gian nhiệm vụ kết thúc: còn 2 ngày)】
“Lí nào lại vậy!”
Danh Sách Chương: