Cuối cùng Nhất Vô Niệm cũng lựa chọn Dương Cơ Nguyệt làm người sẽ thử trận cho hắn, “Cơ Nguyệt sư điệt mặc dù có chút tùy hứng nhưng làm người rất đáng tin, không có tâm cơ.”
Khóe miệng của hắn hơi nhếch lên lộ ra một nụ cười đắc ý.
Đừng hiểu nhầm hắn coi nàng là chuột bạch, hắn trên danh nghĩa còn là một vị sư thúc nghiêm túc làm sao có thể có suy nghĩ như vậy.
Tất cả chỉ là giúp Cơ Nguyệt sư điệt có thể rèn luyện khả năng phản ứng tình huống mà thôi, đúng là như thế, không sai.
Nhất Vô Niệm lẩm bẩm tự thuyết phục bản thân mình.
Hiện nhiên sau một hồi suy nghĩ, người thử trận cho hắn ngoại trừ Dương Cơ Nguyệt liền không có ai khác đảm nhiệm được trọng trách này.
“Phải làm sao để liên lạc được với nàng đây, không lẽ lại đến đệ bát phong.
Không nên, đến đó cảm giác không được tự nhiên.”
Đã chọn được nhân tuyển, bây giờ Nhất Vô Niệm lại đang suy nghĩ nên tìm Dương Cơ Nguyệt như thế nào.
Chợt hai mắt của hắn sáng lên, vội vàng từ nhẫn trữ vật cầm ra một tâm phù lục, sau khi ghi âm giọng nói vào trong đó xong mới điểm một cái lên tấm phù lục, lập tức tấm phù lục hóa thành một con bạch hạc nhỏ bay lượn trên không trung, rất nhanh biến mất trong tầm mắt của Nhất Vô Niệm.
“Phù, như vậy đỡ phải phiền phức ra ngoài một chuyến.” Nhìn bạch hạc truyền tin rời đi, hắn không khỏi cho mình một điểm cơ trí.
…
Thời gian trôi qua cũng tương đối chậm rãi, trong lúc hắn chờ đợi phản hồi cũng không để bản thân rảnh rỗi, một tay dở từng tờ giấy ghi chép về trận pháp.
Thiên phú trận đạo của hắn yếu một chút bất quá cũng không ảnh hưởng tới việc hắn chăm chỉ học tập.
Cũng may không để hắn phải đợi quá lâu, đột nhiên có âm thanh ba động từ hư không truyền đến.
Hắn ngẩng đầu lên, thần thức quét một cái lập tức phát hiện ra một đạo ánh sáng đi vào Trấn U Minh, chính xác là đang bay tới chỗ của hắn.
Hơi nhíu mày một cái, nhìn kỹ Nhất Vô Niệm mới phát hiện ra đó là một thanh phi kiếm truyền tin.
Phi kiếm truyền tin mạnh hơn hiều so với các loại phù truyền tin khác, bất quá cũng có điểm bất cập, âm thanh từ phi kiếm phát ra rất dễ bị chú ý, bởi vậy không phù hợp với việc truyền tin quan trọng cũng như quá xa.
Người công khai truyền tin như vậy, đây là coi thường chúng ta ư?
Rất hiển nhiên tò mò là bản tính con người, tu sĩ cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa đối với những có năng lực như bọn họ, đối với những việc này càng cảm thấy hứng thú.
Bất quá, có một số cường giả truyền tin đúng là không có e ngại chuyện này, đỉnh cấp cường giả dù là đánh ra một cái phi kiếm truyền tin cũng không ai cũng ngăn được, có khi chưa đi tiến vào phạm vi mấy chục mét của phi kiếm liền đã bị lực lượng của nó phản lại.
Thế cho nên cũng rất ít người truyền tin bằng phi kiếm.
Hiển nhiên thanh phi kiếm truyền tin này mục tiêu chính là Bắc Tiểu Lục, mà người có thể không cố kỵ bên trong Huyền Đan Tông như vậy hắn cũng đã đoán ra được là ai.
Rất nhanh, chỉ là một cái chớp mắt thành phi kiếm truyền tin liền xuyên tới chỗ Nhất Vô Niệm đang đứng.
Bất quá, nó tiến tới phạm vi cách Nhất Vô Niệm một mét liền dừng lại, sau đó lẳng lặng lơ lửng yên tĩnh trước mặt Nhất Vô Niệm, giống như muốn nói, mời ngài hãy nhận lấy.
Nhất Vô Niệm cũng không khách khí, hắn giơ tay ra thanh phi kiếm lập tức được hắn cầm lấy, chỉ thấy trên đó có ghim một mẩu giấy.
Mở mẩu giấy ra xem, Nhất Vô Niệm nhìn qua một lượt lập tức khóe miệng hơi nở một nụ cười.
“Xem ra mọi chuyện rất thuận lợi!”
Đốt mẩu giấy đi, hắn thu hồi phi kiếm vào nhẫn trữ vật sau đó cất bước đi ra bên ngoài Trấn U Minh, sau khi ra ngoài hắn cũng không có đi đâu mà đứng yên tĩnh một chỗ, dường như đang đợi ai đó.
Không để hắn chờ lâu, một thanh âm xé gió ngự kiếm truyền vào tai.
Ngẩng đầu lên nhìn, một đạo kiếm quang thoắt một cái xuất hiện trên đỉnh đầu Nhất Vô Niệm, trên phi kiếm màu xanh dương nhạt đang đứng một thiếu nữ.
Thiếu nữ phát hiện có người phía trước lập tức ngừng lại, ánh mắt rơi xuống Nhất Vô Niệm.
Phát hiện người bên dưới là ai, nhất thời thiếu nữ nở nụ cười tươi tắn, không chút cố kỵ từ trên phi kiếm nhảy xuống.
Nhất Vô Niệm đưa ánh mắt quan sát Dương Cơ Nguyệt, hắn phát hiện cô nàng này hôm nay mặc một lam y, từ đầu tới chân đều rất bảo thủ.
Trong lòng của hắn lập tức nghi hoặc, mới vài năm không gặp cô nàng này biến hóa có chút lớn đi, ngay cả ăn mặc cũng trở nên gọn gàng bảo thủ.
Hắn nghĩ tới một khả năng, không phải cô nàng này nhận phải đả kích gì đó chứ.
“Hoan nghênh Cơ Nguyệt sư điệt, chúng ta đã lâu không có gặp nhau rồi.
Từ lần đó tách ra ngươi vẫn tốt chứ?” Nhất Vô Niệm nở nụ cười ân cần hỏi thăm.
Biết sao được, nhờ cậy người ta cũng nên cho nàng một bộ mặt vui tươi, hắn cũng không phải không hiểu.
“Oa, sư thúc.
Người chính là ở chỗ này sao?” Dương Cơ Nguyệt lập tức trở lên hoạt bát, cái đầu ngó nghiêng xung quanh nơi đây bất quá để nàng hơi nghi hoặc, dường như nơi đây không giống tồn tại động phủ hay kiến trúc.
“Khụ! Đúng vậy.
Được rồi để ta dẫn ngươi đi vào bên trong.” Nói xong Nhất Vô Niệm đi về phía trước cầm ra một cái lệnh bài, tay điểm mấy cái bắt đầu làm vài cái thủ thế rất nhanh lệnh bài phát ra ánh sáng rồi chiếu xuống phía trước, rất nhanh trước mặt hai người hiện ra một màn kết giới màu trắng, kết giới được tia sáng lệnh bài chiếu xuống lập tức xuất hiện một cái thông đạo.
“Đi!” Nhất Vô Niệm nói ra một câu rồi bắt lấy vai của Dương Cơ Nguyệt cùng nàng xuyên qua thông đạo tiến vào Trấn U Minh.
“Nơi đây là…” Dương Cơ Nguyệt đối với hành động của Nhất Vô Niệm cùng bất ngờ, bất quá nàng chưa kịp hỏi thì phát hiện bản thân ở một nơi xa lạ khác.
Đối với vị sư thúc tiện nghi này nàng vẫn rất tin tưởng, đặc biệt lần này còn đích thân gia gia thông báo đến cho nàng, bởi vậy nàng biết Nhất Vô Niệm sẽ không hại nàng.
Hơn nữa, từ sau đợt nàng và Nhất Vô Niệm cùng trải qua sự kiện ở Huyền Bắc Thành, độ tín nhiệm của nàng đối với Nhất Vô Niệm càng lớn.
Đặc biệt khi trở về tông môn nàng còn được gia gia trực tiếp gọi vào thư phòng nói chuyện, sau khi nghe được Trần gia có dính dáng tới ma tu thì vô cùng kinh ngạc, và điều nàng không ngờ tới mọi chuyện diễn ra đều do một tay lão tổ Trần gia – Trần Lâm một tay thực hiện.
Thủ lĩnh đám đạo tặc Cự Phách Đạo -- Lạc Dương không ngờ lại là nhi tử của lão tổ Trần gia – Trần Lâm.
Nàng lúc đó khó có thể tin được, một người phụ thân lại dùng sinh mệnh của nhi tử mình chỉ để đổi lại lòng tin cho đám người bọn họ.
Nàng cũng không hiểu Lạc Dương tại sao lại can tâm tình nguyệt đánh đổi cả mạng sống của mình vì điều đó, chuyện này thật điên rồi.
Bất quá, nàng ngạc nhiên hơn cả đó chính là Nhất Vô Niệm.
Người phát hiện ra Trần gia không đúng chính là hắn, phát hiện ra Trần gia cấu kết với ma tu cũng là hắn.
Nghĩ lại bản thân còn bình thản sống trong biệt viện của Trần gia, đáy lòng nàng liền mát lạnh, không có Nhất Vô Niệm có khi nàng bỏ mạng tại đó không biết chừng.
Chính vì như vậy mà ánh mắt của nàng nhìn Nhất Vô Niệm càng không giống như trước, nàng cảm giác bản thân có thể tin tưởng được nam tử đang đứng trước mặt nàng.
Nàng nghĩ nhiều rồi, thật ra không có Nhất Vô Niệm đám người Trần Lâm cùng Huyết Lệ cũng không định động tới nàng.
Bất quá, cho dù nàng nghĩ vậy thì cũng không ai phản bác được, nếu có chắc cũng chỉ trông cậy vào hai người Trần Lâm và Huyết Lệ đội mồ sống dậy..
Danh Sách Chương: