Mục lục
Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhất Vô Niệm nhẹ nhàng búng tay một cái, trên không trung lập tức hiện ra mấy ngọn hỏa diễm cháy rực, chiếu sáng một vùng phạm vi bên trong động huyệt.

Bên dưới mặt đất vô số vũng nhỏ chất lỏng màu đỏ, bên cạnh còn nằm lẳng lặng những bộ hài cốt màu trắng, có nhân tộc, có yêu thú, đặc biệt còn có mấy bộ hài cốt cỡ phải ba bốn mét.
Vô cùng to lớn!
Không biết huyết dịch nơi đây tồn tại đã bao lâu, nói chung mùi nó tản mát ra chỉ cần ngửi một lần liền đăng xuất khỏi cuộc đời.

Càng đi vào bên trong, hài cốt càng nhiều, tử khí ô nhiễm cũng càng lúc càng nồng đậm, mọi thứ bên trong động huyệt mỗi lúc lại thêm âm trầm kinh khủng.
“Bên trong động huyệt có chút quỷ dị, tốt nhất không nên trực tiếp dùng thần thức đi thăm dò, vẫn là chầm chậm tiến về phía trước.”
Nhất Vô Niệm nhìn xem hoàn cảnh xung quanh trong động huyệt càng lúc càng quỷ dị, âm trầm, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ thận trọng.

Đây có vẻ như không phải động huyệt đơn giản, nghĩ tới mộ trủng trước đó hắn cho rằng nơi đây chính là một cái huyệt mộ.

Nhớ vẻ mặt con rùa sau khi đi ra khỏi mộ trủng, trong lòng có chút mong chờ.
Bất quá, khi nhìn thấy khung cảnh thâm trầm bên trong huyện động hắn có chút nghi ngờ, nơi đây thật sự sẽ tồn tại mấy thứ kỳ trân dị bảo bồi táng, thiên tài địa bảo.

Đi tiếp một đoạn, huyết dịch càng lúc càng nhiều, xương cốt cũng chất thành đống, có đôi khi hắn phải đích thân ra tay gạt bỏ một loạt hài cốt chắn đường.
Một người, một rùa chậm rãi tiến vào sâu bên trong động huyệt.
Mà ngay khi hắn vừa rời đi không lâu, bên trong vũng máu dần dần trồi lên hóa thành một thân ảnh cao lớn, cái huyết ảnh này nhìn theo hướng Nhất Vô Niệm rời đi nhếch miệng lên tiếng:
“Đã không biết bao nhiêu lâu chưa có sinh vật tiến vào trong đây… Khặc khặc!”
Sau khi nói xong, huyết ảnh lại một lần nữa hòa vào bên trong vũng máu, phảng phất như nơi đây chưa từng xuất hiện chuyện gì.
Một bên khác…

“Rốt cuộc cũng rời khỏi phạm vi vũng máu hôi thối kia, mặc dù đã phong bế khứu giác thế nhưng cảm giác cũng không mấy tốt.”
Con rùa nhô ra, thở một ngụm khí tươi mát.
Hai người bọn họ đi một đoạn liền thoát khỏi phiến địa phương tràn ngập vũng máu hôi thối, đi tới một đoạn đường tươi mát hơn.

Bất quá một lúc sau, con rùa bỗng lên tiếng hỏi Nhất Vô Niệm:
— QUẢNG CÁO —
“Hình như chúng ta lại trở về chỗ ban đầu… phải không?”
Nhất Vô Niệm nhướng mày, hắn cũng phát hiện ra điểm bất thường.

Nhưng nơi đây càng lộ ra quỷ dị hắn càng không dám lơ là mất cảnh giác, suy tư một chút hắn nói:
“Để ta đánh dấu nơi đây!”
Nói là làm, hắn ném ra một lá cờ màu đỏ cắm vào sâu bên vách đá, sau đó tiếp tục lên đường.

Bọn họ đi được một đoạn trông thấy một vách đá màu đen không khỏi vui mừng, xem ra lo lắng của bọn họ là dư thừa, phía trước căn bản là nơi bọn hắn chưa từng đặt chân qua.

Theo thói quen, Nhất Vô Niệm khống chế thần thức quét qua đường hầm vách đá đen kia.
Ngay khi thần thức sắp quét tới đột ngột bị con rùa cắt đứt, Nhất Vô Niệm bất ngờ liền ôm đầu xoa dịu cơn đau đớn.

Sắc mặt hắn không tốt lập tức ngẩng đầu chất vấn con rùa:
“Lý do!”
Hắn đương nhiên tin tưởng con rùa, bất quá chính vì tin tưởng cho nên mới chỉ lên tiếng hỏi.

Con rùa không trả lời hắn mà nhìn chằm chằm vách đá phía trước, trong đôi mắt hiện ra con ngươi màu tím dường như có thể xuyên thấu mọi vật.

Không biết nó nhìn thấy gì mở miệng quát một tiếng:
“Thu hồi thần thức mau, nhanh rời khỏi phạm vi vách đá!”
Tức khắc, hắn cố nén cơn đau thân thể uyển chuyển xuất hiện tại một phạm vi khác, còn chưa đợi hắn mở miệng hỏi chuyện gì không gian xung quanh hiện ra sát ý.

Không biết từ lúc nào xung quanh phạm vi hắn đứng xuất hiện rất nhiều vũng máu, có lớn có nhỏ không đồng đều.

Sát ý là từ… đám máu này tỏa ra.
Nghĩ vậy thân hình của hắn chớp nhoáng muốn ngự kiếm lên cao một chút, cùng lúc đó, một vũng máu gần Nhất Vô Niệm nhất bắn ra một loạt huyết nhận, đồng thời theo sau đó là một huyết ảnh, chỉ thấy hai tay của nó hóa thành hai cái cự thủ đem hai chân Nhất Vô Niệm nắm chặt, dùng lực muốn giam cầm khả năng di chuyện của hắn.
Vừa khi bị tập kích Nhất Vô Niệm đã lập tức vận chuyển chân nguyên toàn thân, lôi điện màu xanh tỏa ra bốn phía hòng hạn chế tốc độ ra tay của đối thủ.

Phần thân dưới của hắn được rèn luyện bởi Thiết Bố Sam cho nên cường độ thân thể đã vượt qua công kích của Nguyên Anh, chính vì vậy mà hắn ngược lại không bối rối, một kiếm tung ra chém đứt hai đại thủ của đối phương.
Đạt được tự do, hắn mới giương mắt nhìn về phía dưới, bên dưới những vũng máu lập tức nhô lên dần dần hiện ra những tên huyết nhân, cái miệng của chúng nó hiện ra một phần răng nanh khá quái dị, tựa như một đám chuyên hút máu người.

Đảo mắt nhận định tình hình rõ ràng, hắn không đợi bọn quái dị này công kích mà lựa chọn tiên thủ hạ vi cường.

— QUẢNG CÁO —
Vừa ra chiêu là không để sót một kẻ nào.
Thoáng chốc bên trong động huyệt liền bị kiếm khí cắn nát không còn ra hình thù, bất quá sắc mặt của hắn có chút không vui, đám huyết nhân này bị kiếm khí xoắn nát thế mà không chết rất nhanh liền tổ hợp lại thành vũng máu, hiện ra huyết nhân mới.


Trong lòng khẽ động, tay phải lật một cái liền hiện ra một cái lò luyện đan hình thù kỳ quái, ném cái lò luyện lên không trung hai tay liên tục bắt quyết.
“Phù…”
Từ bên trong đan lô bắn ra hỏa diễm màu xanh bích kỳ dị, dưới khống chế của hắn hỏa diễm uốn lượn trên không trung vài vòng rồi bao trùm toàn bộ đám huyết nhân vào bên trong.

Lực lượng nhiệt độ do hỏa diễm tỏa ra khiến cho đám huyết nhân không tài nào chống cự được, rất nhanh liền bị đốt thành hơi, tan biến bên trong động huyệt.
Nhất Vô Niệm quan sát một lượt nơi đây rốt cuộc không phát hiện ra vũng máu nào mới yên tâm, sau đó hắn nhìn về phía con rùa hỏi: “Vừa nãy là chuyện gì?”
Phát hiện an toàn, con rùa mới mở miệng giải thích: “Tảng đá nơi kia có lực lượng cắn nuốt, một khi thần thức của ngươi chạm vào liền sẽ không tài nào dứt ra, nó sẽ cắn nuốt hết lực lượng thần hồn của ngươi, đến lúc đó ngươi chỉ có con đường chết.”
“Đáng sợ như vậy!”
Nhất Vô Niệm nghe nó nói vậy không khỏi líu lưỡi, đồng thời ánh mắt cũng nhìn về phía vách đá, trong lòng cũng cảm thấy may mắn.

Nếu như đúng theo lời của nó nói, một khi hắn bị thứ kỳ dị kia cắn nuốt có khả năng liền tử vong.

Nghĩ thế, nội tâm của hắn sợ hãi không thôi, ánh mắt quay qua con rùa mang theo vẻ cảm kích.
“Không cần phải nhìn ta bằng ánh mắt đó.

Bất quá… “ Nói tới đây giọng của nó hiện ra một chút nghiêm túc:
“Ngươi cũng phải cẩn thận hơn nhiều, trên thế giới này có nhiều chuyện ngươi không chưa từng gặp, chưa từng nghĩ đến nhưng không vì thế mà nghĩ rằng không tồn tại.

Thế giới này muôn màu muôn vẻ, tựa như nguyền ấn ngươi đang gánh chịu.

Ngươi gặp phải chuyện này hơn tám thành người tu hành đều chưa từng gặp được, tồn tại của Minh giới ngươi có thể biết được nhưng người khác thì chưa chắc.
Ngươi hiểu ý ta nói?”
“Hiểu!”
Gật đầu, hắn đương nhiên là hiểu ý mà con rùa đang truyền đạt.
— QUẢNG CÁO —

Bỗng huyệt đạo xuất hiện rung chuyển, Nhất Vô Niệm gấp gáp cùng con rùa nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Quả nhiên, sau khi bọn hắn vượt qua vách đá cũng không có giống như trước đó quay trở về chỗ cũ, xem ra vòng lặp bọn hắn trải qua chính là do đám huyết nhân ảnh hưởng tạo ra.
Nghĩ lại thì đám huyết nhân đó thực lực không mạnh nhưng thủ đoạn cũng không đơn giản, muốn giết chết cũng phải đốt sạch sẽ không cho chúng nó có cơ hội tái sinh.

Cảm giác giống như đám yêu ma tầng bên dưới, dù bị đanh giết sau một thời gian cố định liền xuất hiện thêm một lần nữa.
Đi không bao lâu, bọn hắn xuất hiện tại một mảnh huyệt động khác.

Xem xét mọi nơi dường như phía trước chính là lối đi tiếp, bất quá ở đằng trước là một vũng nước, ở giữa là một gốc cây to lớn.

Trên thân cây chằng chịt những đoạn dây leo có gai sắc bén, ở trên đó có treo không ít cái kén trắng.

Chi tiết này lập tức gây chú ý đối với Nhất Vô Niệm, hắn lên tiếng hỏi:
“Lão Quy, ngươi nói bên trong những cái kén kia liệu có phải là tu sĩ nhân tộc?”
“Ừm, rất có khả năng!” Con rùa không chắc chắn lắm khẽ đáp.
Nhìn kỹ, gốc dây leo này cao lớn cũng phải hơn chục mét, toàn thân đều là màu xanh, nhìn tổng thể thì cũng không có gì đặc biệt nếu như không có mấy cái kén quỷ dị đang được treo ở trên.

Hơn nữa, nãy giờ quan sát thì hắn cảm thấy nước đọng ở nơi đây có chút trong suốt, giữa một cái huyệt động tối tăm, quỷ dị mà còn trong vắt như thế.
Hình như bình thường một cách quỷ dị!
-------
Dây leo: “Ta thật sự rất bình thường.”
Nhất Vô Niệm lườm: “Không thể nào, ngươi chắc chắn có vấn đề!”
Con rùa: “…”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK