Mục lục
Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhất Vô Niệm nhíu mày, ngay sau khi bước vào trận pháp hắn lập tức phát hiện điều không ổn.
“Cái này dường như đâu có sai sót chỗ nào đâu?” Kiểm tra một hồi hắn liền xác định, bên trong trận pháp hoạt động rất bình thường không hề có dấu hiệu sai lầm nào.
Hắn dựa theo trí nhớ khi bày ra trận pháp mỗi bước chân đều không chạm vào sai vị trí, bất quá mấy phút sau sắc mặt của Nhất Vô Niệm hơi nghi vẫn.

Không sai được, hắn rõ ràng đã đi đúng, tại sao vẫn chưa đi ra được trận pháp?
Trong nội tâm của hắn có chút bối rối, chuyện này không vui rồi nha!
Đột nhiên Nhất Vô Niệm trợn mắt lên, phía trước hắn xuất hiện một vùng đất hoang vu cằn cỗi, xung quanh tràn ngập ma khí.

Nhìn xa một chút liền thấy không ít núi lửa dung nham nóng chảy, nơi đây không khác gì địa ngục.

Ngay khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Nhất Vô Niệm liền trầm xuống.
Hắn biết bản thân đã rơi vào chính trận pháp của mình, có khả năng trận pháp đã không còn dưới sự kiểm soát của hắn nữa.

Hiện tại, vấn đề không phải là suy đoán chuyện này nguyên nhân ở đâu, do bản thân trận pháp có vấn đề hay do Dương Cơ Nguyệt táy máy chân tay.

Nói tóm lại trước hết hắn phải tự thân trải nghiệm cái trận pháp này, sau đó phá trận.

Khi đó mới có thể trở ra được.
Đã làm ra quyết định hắn liền bắt đầu suy nghĩ cách đối phó với hoàn cảnh trước mắt, hắn là người bố trí trận pháp bởi vậy hắn hiểu trận pháp này hơn ai hết.
Hiện tại, bản thân hắn có lẽ đã rời vào huyễn cảnh.
Bên trong Khốn Ảo Trận có ba loại chủ yếu.
Huyễn cảnh.
Huyễn tâm.
Huyễn khốn.
Đột nhiên mặt đất rung động kịch liệt, một số dung nham núi lửa do dư chấn mà bắt đầu phun trào ra.

Từ bên trong mặt đất chui ra một thân ảnh cao hơn chục mét, nó vừa chui ra từ mặt đất liền ngửa đầu rống một tiếng đau tai nhức óc.
Nhất Vô Niệm cũng giật mình không kém, mặc dù biết nó chỉ là huyễn cảnh nhưng cảm nhận vừa rồi cũng quá chân thật rồi.

Mà cũng có thể do lần đầu tiên hắn trải nghiệm huyễn cảnh, bởi vậy khó tránh khỏi việc bỡ ngỡ.

Thân hình con yêu thú này trơn trượt, đầu khá giống sư tử nhưng lại có hai cái sừng hưu, tròng mắt của nó màu tím than, hai bên ria mép lại có cái râu dài.

Nó chui lên mặt đất lộ ra thân dưới có sáu cái chân dài nhọn như nhện.

Nó mở miệng hướng về phía Nhất Vô Niệm “Gầm gừ” một tiếng, cái miệng lộ ra răng nanh sắc bén, kèm theo một mùi hôi thanh vô cùng khó chịu.
Đặc biệt những chiếc răng nhọn thay phiên nhau mọc chi chít trong khoang miệng của nó, nhìn kỹ thì có thể thấy được khoang miệng của nó còn rớt ra một chút huyết, dường như nó vừa thưởng thức con mồi trước đó không lâu.
Con yêu thú kỳ dị này uốn lượn thân hình một chút, sáu cái chân nhện cũng linh hỏa di chuyển trên mặt đất, phát ra một loạt tiếng “cộp cộp”.

Sau đó nó co người lại, dùng toàn lực đâm đầu về phía Nhất Vô Niệm đi vào phạm vi lãnh địa của nó.
Sắc mặt Nhất Vô Niệm không đổi mặc kệ con yêu thú này hung dữ ghê rợn cỡ nào hắn đều không để ý.

Cứ thế cả thân hình của con yêu thú kia nhanh chóng vồ tới Nhất Vô Niệm, bất quá không có máu me gì cả, con yêu thú này đâm vào người Nhất Vô Niệm nhưng lại là xuyên qua, nó chỉ là một hư ảnh mà thôi.
Đối với tâm cảnh của mình hắn quả thật vẫn rất tự tin.
Cảnh vật liền biến mất.
Hoàn cảnh khác lại không ngừng thay đổi, dần dần nơi đây biến thành một nơi thành trì phồn hoa, điểm nhấn chính là một cái lâu các.
Bên trong lâu các, tại phòng cao nhất có mấy thiếu nữ trẻ tuổi, trên mặt các nàng có đeo một tầng kim sa mỏng, cơ thể còn đang không ngừng nhảy múa, vờn quanh cơ thể của Nhất Vô Niệm.

Một màn này, đủ để cho người ta kích thích, huống chi Nhất Vô Niệm còn là xử nam.

Hơn nữa, để cho hắn trợn mắt há mồm đó chính là, bên trong những thiếu nữ này còn có cả người quen.
Giống như Nghê Linh Nhi ở Ngự Thú Đường, Dương Cơ Nguyệt, phong chủ Tử Tuyết Lam cùng với vô số mỹ nữ khác.

Những mỹ nữa hắn từng gặp, giờ phút này cả đám đều mặc lụa mỏng, phong quang vô hạn, thân hình uyển chuyển nóng bỏng, vô cùng kích thích máu huyết của nam tử.
“Mỹ nữ dụ hoặc sao?” Nhất Vô Niệm không khỏi cười khổ, hắn không muốn khinh nhờn mấy người này, dù sao có những người quả thật không được nghĩ tới lại xuất hiện.

Nhưng dù hắn nhắm mắt thì trong đầu vẫn hiện lên những thân ảnh nóng bỏng kia, hơn nữa còn rất rõ ràng.
Nhất Vô Niệm thề, những người này tuyệt đối không phải hắn tự tưởng tượng ra, mà những hình ảnh này trực tiếp xuyên qua ký ức của hắn, chiếu rọi nội tâm hắn.
Quả nhiên không thể coi thường huyễn trận, bất quá mấy thứ này vô dụng.
Trong đầu của hắn chợt hiện ra một thân ảnh, nụ cười của thiếu nữ.

Mà đặc biệt trong tất cả mấy người ở đây không một ai giống thiếu nữ, không thể nói hắn thầm thương trộm nhớ được, thế nhưng quả thật chỉ có người nọ mới làm hắn hơi khẽ rung động.
Sau đó Nhất Vô Niệm đưa ánh mắt nhìn về mấy người đang vờn quanh hắn, trong đôi mắt không chứa một chút tạp niệm nào, giống như hắn chỉ là một người ngoài cuộc, nhàn nhạt nhìn xem tất cả mọi thứ trước mắt.

Những mỹ nữ kia vốn đang nhiệt tình dụ hoặc hắn cũng bắt đầu khẩn trương, vẻ mặt bắt đầu không còn bình tĩnh, cùng sự nghi hoặc.
“Tuế nguyệt năm tháng không bỏ rơi bất kỳ ai, trăm năm về sau, vạn năm về sau… Mọi thứ đều là hồng phấn khô lâu.”
Nhất Vô Niệm mở miệng khẽ cười nhạt nói ra mấy lời này.
Thời gian cứ thế trôi qua, những mỹ nữ này dường như cảm giác được bản thân không cách nào dự hoặc được Nhất Vô Niệm, ánh mắt có chút u oán nhìn hắn, sau đó chậm rãi trở nên mờ ảo, rồi tiêu tán.
Rất hiển nhiên, huyễn cảnh này đều không thể làm hắn lung lay ý chí được.

“Cuối cùng cũng vượt qua huyễn cảnh, thật không muốn lại tiếp tục nhìn thấy mấy hình ảnh như vừa rồi.” Nhất Vô Niệm lắc đầu cảm thán nói một câu.
Không bao lâu, hoàn cảnh lại phát sinh biến hóa bất quá lần này lại làm hai mắt của Nhất Vô Niệm sáng lên, đây là một nơi hết sức quen thuộc.
Đây là một căn phòng dột nát bỏ hoang, hắn làm sao quên được nơi đây.

Khi đó, hắn là một kẻ sắp chết.
Cách đó không xa, có một lão già mặt mày hốc hác, sắc mặt tái nhợt đang mớm thuốc cho hắn.

Nhất Vô Niệm nằm ở trên đống rơm, hắn đang bị thương rất nặng, không có một chút sức lực nào cả chỉ có thể trơ mắt nhìn lão già mớm từng thìa thuốc vào miệng hắn.

Hắn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng một câu cũng không thốt ra được.
Nhìn hình ảnh trước mắt, tỏng lòng Nhất Vô Niệm rơi vào trầm tư, đã dậy không nổi, vậy cũng chỉ có thể yên tĩnh quan sát.
Đúng lúc này, từ bên ngoài đột nhiên vang lên những bước chân, một tên nào đó một cước đạp văng cánh cửa bên ngoài, lão giả đang mớm thuốc cho Nhất Vô Niệm nhất thời giật mình, không dám quay đầu ra cửa nhìn mà cấp tốc đổ cả nước thuốc còn sót trong chén vào miệng Nhất Vô Niệm.
“Khá lắm lão già, ngươi dám trộm thuốc trong cửa tiệm chúng ta.” Một tên nam tử trung niên đi vào sắc mặt khó coi nhìn chén thuốc trên tay lão già, lạnh giọng nói ra.

Sau đó y đưa ánh mắt về Nhất Vô Niệm còn đang nằm trên đống rơm tức giận đối với mấy người bên cạnh quát.
“Còn đứng đó làm gì, lôi hai tên ăn mày này ra bên ngoài vứt cho chó ăn, để cho bọn họ biết thuốc của cửa tiệm chúng ta không dễ nuốt như vậy đâu.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK