Mục lục
Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Cơ Nguyệt, ngươi qua bên kia một chút đi.

Đợi ta tìm hiểu qua tình hình nơi đây một chút sẽ quay lại.” Nhất Vô Niệm cũng không có thời gian lo lắng cảm xúc của nàng, tạm thời để nàng trấn tĩnh lại rồi nói sau.

Nói xong với Dương Cơ Nguyệt, hắn tiếp tục nhìn qua Trần Khương lên tiếng: “ Chúng ta qua hai tộc còn lại đi.”
Trần Khương vội vàng gật đầu, y cùng với Nhất Vô Niệm rất nhanh liền ngự kiếm bay qua hướng hai gia tộc còn lại.
Dương Cơ Nguyệt nhìn bóng lưng hai người biến mất, hít một hơi thật sâu đi qua một bên, nàng hiện tại đúng là cần ở một mình.

Qua nửa ngày, Nhất Vô Niệm cùng Trần khương cũng quay trở lại hầm mỏ Trần gia, bất quá không nhìn thấy thân ảnh của Dương Cơ Nguyệt.

Sau khi hỏi đệ tử ở đây liền biết nàng đã trở về Trần gia rồi, không tiếp tục ở lại đây nữa hai người trực tiếp trở về Huyền Bắc Thành.
Sau khi đi vào biệt phủ của Trần gia, Nhất Vô Niệm bỗng hỏi Trần Khương, “Không biết Trần lão gia tử đâu rồi?”
“À, gia phụ gần đây có chút chuyện đã rời khỏi gia tộc mấy ngày.” Trần Khương cẩn trọng bẩm báo, dường như thấy ánh mắt tò mò của hắn, Trần Khương cũng không giấu diếm nói ra: “Cũng không giấu đại nhân, gia phụ đã đi qua bên nhạc phụ của tại hạ.

Bên đó đang có chuyện nên gia phụ đã qua đó.”
Không cần để Nhất Vô Niệm phải hỏi, y đã tiếp tục nói ra nguyên nhân.
“Nhạc phụ của tiểu nhân là một gia tộc cỡ lớn ở Huyền Cửu Thành, cách nơi đây mấy ngày đường đi.


Chẳng là vài ngày nữa, bên đó tổ chức yến tiệc chúc mừng lão tổ của thê tử tiểu nhân thành công bước vào Kim Đan cảnh giới.

Tiểu nhân có chuyện phải giải quyết ở gia tộc vốn ngày mai định đi qua đó một chuyến, ai ngờ…”
Trần Khương nói tới đây liền thở dài một tiếng.
Nhất Vô Niệm khẽ nói: “Xảy ra chuyện này có cần nói luôn cho Trần lão gia tử không?”
“Tiểu nhân đã thông báo cho gia phụ rồi, có lẽ ngày mai là người sẽ trở về một chuyến.

Dù sao đây cũng là chuyện rất quan trọng, nó liên quan trực tiếp tới sự phát triển của Trần gia sau này.

Rất mong đại nhân có thể thông báo mọi việc cho tông môn, giải thích mọi chuyện giúp cho Trần gia.”
Nói xong lời này, Trần Khương còn không quên cúi người xuống xin nhờ Nhất Vô Niệm.
Đối với hành động này của y, Nhất Vô Niệm cũng chỉ có thể nói: “Ta sẽ bẩm báo lên tông môn đúng như những gì ta thấy, ngươi cứ yên tâm đi.”
“Đa tạ đại nhân, có việc gì đại nhân cứ việc tìm tiểu nhân.” Trần Khương nói xong câu này liền xin phép rời đi.
Nhất Vô Niệm thu hồi ánh mắt, bước vào bên trong lâu các rất nhanh đã đến cửa phong của Dương Cơ Nguyệt, hắn đưa tay gõ nhẹ của phòng nàng.

Ngay lập tức bên trong phòng truyền ra động tĩnh, qua mấy giây cánh cửa phòng mở ra, Dương Cơ Nguyệt xuất hiện với bộ dạng đã ổn hơn rất nhiều.
“Ngươi không sao chứ?” Nhất Vô Niệm quan tâm hỏi.
Dương Cơ Nguyệt khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: “Cơ Nguyệt chẳng qua có chút bất ngờ mà thôi, không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu sư thúc.”
Nhớ tới chuyện hồi sáng, nang khẽ tò mò hỏi: “Chuyện bên hầm mỏ sư thúc người có phát hiện gì đột phá không?”
Nhất Vô Niệm trầm ngâm chưa nói câu nào mà mở cửa phòng đi vào, Dương Cơ Nguyệt cũng thuận theo đi vào bên trong phòng của hắn.

Sau khi Dương Cơ Nguyệt đi vào Nhất Vô Niệm lập tức bố trí mấy cái trận pháp đơn giản.

Thấy hành động của hắn, Dương Cơ Nguyệt liền hiểu lần chỉ sợ mọi chuyện không có đơn giản.
Nàng rất tự nhiên ngồi vào một cái bồ đoàn chờ Nhất Vô Niệm bố trí trận pháp xong.

Phải nói rằng trình độ trận pháp của Nhất Vô Niệm không được tốt lắm, hệ thống lại không có mục tăng cấp ngộ tính trận pháp hoặc nâng cấp trình độ trận pháp.

Theo như hệ thống nói, những nghề nghiệp này không thuộc phạm vi lĩnh vực của hệ thống, bởi vậy hắn chỉ có thể tự túc từng chút một nâng cao trình độ trận pháp.
Đối với việc này hắn cũng chỉ bất đắc dĩ chấp nhận.
Nhất Vô Niệm bố trí xong trận pháp liền đi đến bên bồ đoàn đối diện với Dương Cơ Nguyệt ngồi xuống, sau đó hắn mới trầm giọng nói chuyện:
“Lần này ta ra ngoài điều tra một chút tình hình việc xảy ra ở hầm mỏ.


Đối với sự kiện lần này có rất nhiều mối nghi vấn, bất quá cũng không dám chắc.”
Ngữ khí trầm trọng của hắn lập tức hấp dẫn ánh mắt của Dương Cơ Nguyệt, bất quá nàng cũng không có nên tiếng mà chăm chú nghìn hắn, muốn biết hắn sẽ nói ra điều gì.

Không để nàng phải chờ lâu, Nhất Vô Niệm nói ra những suy nghĩ của mình.
“Ta đã dò xét các đạo tặc ở gần xung quanh nơi đây, một nhóm có thể cùng lúc xử lý cả ba hầm mỏ thì không phải dạng vô danh.

Nơi đây có hai đoàn đạo tắc có thể làm được điều này, cũng là hai đạo tặc duy nhất trong phạm vi gần Huyền Bắc Thành nhất.

Đó là Lam Cơ Đoàn cùng Cự Phách Đoàn.
Ta hơi có chút thiên hướng về Cự Phách Đoàn, bởi vì Lam Cơ Đoàn là một nhóm đạo tặc hầu như tất cả đều là nữ tử.

Lam Cơ Đoàn nổi tiếng không thích gây chuyện, gần như chỉ giết những tên tu sĩ tà đạo cùng ác nhân, danh tiếng có chút nửa đen nửa trắng.

Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân ta đưa ra suy đoán này.
Về phần Cự Phách Đoàn, nghe nói đoàn trưởng của họ là một tên rất tàn bạo, đoàn đạo tặc này mới chỉ xuất hiện gần 5 năm nay nhưng bọn họ dưới sự dẫn dắt của Lạc Dương nhanh chóng quật khởi.

Thông qua rất nhiều thủ đoạn cùng huyết tinh bọn họ dần dần thôn tính các thế lực đạo tặc xung quanh, những thế lực đạo tặc khác chỉ có hai lựa chọn, một là chống cự hai là đầu hàng gia nhập Cự Phách Đoàn.

Muốn nói vì sao Lam Cơ Đoàn mặc kệ Cự Phách Đoàn phát triển, điều này ta cũng đã tìm hiểu sơ qua.

Nghe nói hai đoàn đạo tặc này đã va chạm không ít lần, bất quá trong giai đoạn Cự Phách Đoàn nhanh chân thôn tính các thế lực khác, thì đoàn trưởng của Lam Cơ Đoàn đang bế quan.


Thiếu mất đi đoàn trưởng đám người Lam Cơ Đoàn không dám tự ý mạnh động, hơn nữa đoàn trưởng của Cự Phách Đoàn là một tên Trúc Cơ tầng 8.
May thay khi Lam Cơ Đoàn sắp bị Cự Phách Đoàn thôn tính thì đoàn trưởng Lam Cơ Yên Nhiên bế quan đi ra, không ngoài dự đoán thì cô nàng này thành công bước vào Trúc Cơ tầng 8, tu vi ngang bằng Lạc Dương.

Bởi vậy, hai đoàn đạo tặc này không ưa nhau nhưng cũng biết, một khi sống mái với nhau ai cũng không có lợi.
Ta nghi ngờ Cự Phách Đoàn là kẻ đứng sau việc này, nhưng nghĩ mãi không ra, rõ ràng tên đoàn trưởng Lạc Dương chỉ có tu vi Trúc Cơ tầng 8, hắn thật sự có lá gan làm điều này sao? Như vậy có hai phương hướng suy đoán, thứ nhất đằng sau Cự Phách Đoàn có một lực lượng thao túng khác, hoặc cũng có thể chỉ là hợp tác với nhau.

Thứ hai, đây không phải là Cự Phách Đoàn gây ra, có kẻ muốn đem Cự Phách Đoàn ra làm tấm chắn.”
Nhất Vô Niệm một hơi nói ra một loạt thông tin, sau đó liền nhìn qua Dương Cơ Nguyệt muốn biết nàng sẽ biểu tình gì.

Dương Cơ Nguyệt vẫn đang đắm đuối nghe hơn nữa còn rất phối hợp gật nhẹ cái đầu, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Bốn mắt nhìn nhau, mặt đối mặt.

Đợi một chút hắn vẫn không thấy nàng nói gì, không nhịn được hỏi:
“Sao ngươi không nói gì?”
Dương Cơ Nguyệt khó hiểu nhìn hắn, mở miệng đáp: “Nói gì cơ?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK