Thân thế của Tiêu Phượng Ngô đại khái là điều bí ẩn nhất trong Tiêu gia. Cả nhà trên dưới chưa từng gặp mẫu thân hắn, chỉ biết bà là một người phụ nữ bạc mệnh, thân phận cũng chẳng đủ cao, nếu không thì vì sao mà bài vị cũng chẳng được vào từ đường.
Cho dù là Tiêu Phượng Ngô, cũng chưa từng nhắc tới bà vài câu. Hôm nay nói ra lời này với Tần Minh Nguyệt xem ra chẳng khác gì hắn tự đâm vết sẹo của mình cả, miệng lưỡi y run rẩy, cố nói gì đó lại chẳng nói được nửa câu.
Tiêu Phượng Ngô là người co được dãn được, nghe lời đoán ý, nếu không, thì làm sao trong nhà có mười sáu anh chị em, hắn lại được sủng ái nhiều nhất. Thấy bộ dạng này của Tần Minh Nguyệt, hắn thuận thế mà lên, cười kéo tay y, cho y bậc thang để bước xuống: “Nếu như em không vui, những câu này sau này cũng đừng nói với ta nữa, tội gì phải tức giận kia chứ. Nếu như em còn giận, đánh ta hai bạt tai để hả giận nhé?”
Nói xong, quả thực cảm giác được tay mình đang đặt lên mặt hắn, Tần Minh Nguyệt hoảng hốt, suýt nữa té từ trên ghế xuống, soạt một cái rút tay về. Động tác của Tiêu Phượng Ngô liền dừng lại ở giữa không trung, hắn nhíu mày, vuốt đầu ngón tay, ung dung nhìn y, hỏi ngược lại: “Không giận sao?”
Tần Minh Nguyệt thấy hắn cười, hô hấp ngừng lại, lại cảm thấy khó chịu không rõ lý do, thầm nghĩ Tiêu Phượng Ngô trong một buổi từ trên cao rớt xuống, đã khác với trước kia, ai cũng có thể giẫm hắn một cái. Trên mặt thì lộ vẻ không thèm để ý, bên trong lại khó chịu không hiểu vì sao, hôm nay thấy Trần công tử kia, hiểu lầm cũng đúng, bản thân y tội gì lại tức giận với hắn.
Đang lúc suy nghĩa, lại cảm thấy eo bị siết chặt, phía sau lại có mùi hương nhàn nhạt, Tần Minh Nguyệt cả kinh, nhưng cũng không giãy giụa, đấu tranh nội tâm khốc liệt, mặc hắn ôm lấy mình.
Tiêu Phượng Ngô kề sát bên tai y, giọng không biết là đùa vui hay nghiêm túc: “Tính tình Minh Nguyệt khác xưa nhiều quá, ta đã không nhận ra em nữa.”
Tần Minh Nguyệt nghe vậy, không biết nhớ tới chuyện gì, trên mặt chợt lóe chút âm u, giọng như con nhím, đâm vào lòng người: “Mấy năm qua, ngươi sống giàu sang, chưa từng thay đổi, hiểu ta đã trải qua cuộc sống thế nào sao?”
Đến cùng, y vẫn là ý nan bình, lồng ngực chập trùng bất định, từng chữ như đẫm máu và nước mắt, vô cùng khổ sở.
“Ta không có đồng trên người thì bị đuổi khỏi Tiêu gia, tháng chạp rét đậm suýt nữa bị lạnh chết rồi. Thân hoạn nạn lại bệnh nặng, lưu lạc ở bên ngoài, cổ họng bị hỏng nên trong thời gian dài không thể lên sân khấu biểu diễn, còn không bằng ăn mày. Ngày ngày ăn cơm thiu nhà người ta, lúc ta khỏe hơn một chút, ta về gánh hát, sư huynh sư tỷ hận không thể bóp chết ta. Nếu ta còn yếu ớt dễ bị bắt nạt như trước, đã sớm hài cốt đều không còn rồi!”
Viền mắt Tần Minh Nguyệt đỏ chót, đấm lồng ngực của mình mà nói,
“Ngươi thấy ta trên sân khấu nởi mày nở mặt, có từng nhìn thấy ta vì ngày hôm nay, sau lưng đã gánh bao nhiêu tội rồi không?!”
Có lẽ là quá ngạc nhiên, sau khi thất thần, lưng Tiêu Phượng Ngô cũng thẳng hơn: “Ta… Tổ phụ để em đi, chẳng cho em chút tiền sao?”
Tần Minh Nguyệt hơi híp mắt lại, hung hăng cười lạnh: “Nếu như cho tiền, ta làm gì lưu lạc tới ngày hôm nay, ta nên tạ ơn lão mới phải, tốt xấu gì cũng cho ta mặc quần áo, không bị lạnh chết!”
Y nói xong liền đứng lên, oán hận phất tay áo nói: “Ta cũng không mong mỏi lão cho ta một cắc, dựa vào sức mình, cũng sống tới hôm nay.”
Tiêu Phượng Ngô không lên tiếng, rũ mắt, tay phải nắm chặt thành nắm đấm, nhẹ nhàng đấm lên chân của mình, một chút lại một chút, ai nhìn cũng không hiểu hắn đang suy nghĩ gì, sau một hồi, hắn cất bước đi tới phía sau Tần Minh Nguyệt.
“Minh Nguyệt.”
Hắn chỉ gọi một tiếng tên, không nói gì.
Tần Minh Nguyệt vịn cửa, ngón tay vẫn rõ ràng như trước, lại có chút xấu xí không giấu được, khiến người nhìn vào thầm than đáng tiếc, như là một thứ tốt tới mức tuyệt thế, lại cố tình có vết nứt.
Y hít sâu một hơi, vô lực nhắm mắt, trầm giọng nói: “Tuy ta là đào hát, cũng không phải hạng người cầm lên được lại không buông xuống được, chuyện cũ năm xưa, không cần nhắc lại.”
Tiêu Phượng Ngô nghe vậy, trong mắt dẫn theo chút biểu cảm khó giải thích được, khoanh tay, dựa vào tường nghiêm túc đánh giá y, chậm rãi nói: “Tính tình này của em… Tiêu Phượng Ngô ta bội phục.”
Hắn dứt lời, kéo tay Tần Minh Nguyệt, chậm rãi xoa xoa, sau đó đưa lên môi, nhẹ nhàng lưu lại trên ngón tay một nụ hôn, tại phát hiện đối phương muốn dùng sức rút tay về. Đầu lưỡi vươn ra, vuốt ve lấy vết thương, rõ ràng đậm chất tình dục, lại dẫn theo mấy phần động.
Tần Minh Nguyệt đồng tử thu nhỏ lại: “Thập Lục Gia —— “
Đôi mắt Tiêu Phượng Ngô trời sinh đã đẹp hơn nữ tử, nghe vậy nhấc mí mắt, hơi nhíu mày: “Hửm?”
Hắn buông ngón tay Tần Minh Nguyệt ra, nắm cổ tay, hơi dùng sức kéo người vào lòng, liếc nhìn thấy gương mặt đối phương hơi hoang mang, nửa thật nửa giả nói: “Minh Nguyệt, thương thế của em thế kia, còn gọi Thập Lục Gia khiến ta rất đau lòng…”
Hai người ôm nhau dựa vào cửa, phía sau cửa đột nhiên truyền tới hai tiếng gõ, Tiêu Phượng Ngô chưa giật mình, Tần Minh Nguyệt đã như bị điện giật mà rời khỏi lồng ngực gã, chỉ nghe ngoài cửa truyền đến giọng không rõ của lão bộc: “Tiên sinh, cơm đã làm xong.”
Hôm nay nắng gắt, hoa hải đường Tây phủ giữa viện bị phơi nắng đến lá cây đều ủ rũ, gạch đá xanh cũng nóng vô cùng, Tiêu Phượng Ngô ngồi ở bàn cơm, dùng đũa đâm trong chén, bên tay có một quả cầu ánh sáng màu xanh lam, đuổi thế nào cũng không đi, thực sự khiến người ta không còn muốn ăn cơm.
【 bạn thân mến, bây giờ là triều nhà Chu, buổi chiều hai giờ đúng, thời gian còn lại của bạn chưa tới mười tiếng, kiến nghị ngài sớm ngày tự lập tự mình cố gắng, trễ ngày trả tiền phải chịu điện giật, xin cẩn thận 】
Bô bô nói một tràng dài, một chữ Tiêu Phượng Ngô nghe cũng không hiểu, đương nhiên, nếu mà nghe hiểu cũng chưa chắc hắn để ở trong lòng, ngược lại hắn lại có chút hứng thú với quả cầu ánh sáng này, cũng không biết là yêu nghiệt phương nào, cả người tròn trịa, tỏa ánh sáng xanh, miệng nói tiếng người, trong sách cổ chưa từng ghi chép qua.
Không biết bán được bao nhiêu tiền…
Tiêu Phượng Ngô tùy ý giương mắt, thấy nét mặt Tần Minh Nguyệt bình thường, thì biết quả cầu này chỉ có mình có thể nhìn thấy, nhất thời thu lại suy nghĩ đó, tiếp tục dùng cơm.
Châm ngôn nói rất đúng, có vay có trả, ngày hôm nay ăn cơm, sớm muộn cũng phải trả tiền, chạy trời đâu khỏi nắng.
Tối hôm qua Tiêu Phượng Ngô ngủ trong căn phòng này, ngày hôm nay đi ngủ tất nhiên vẫn đến căn phòng này, Tần Minh Nguyệt ngồi ở bên giường, liếc mắt nhìn hắn, chán ghét ban bố chủ quyền: “Đây là phòng ta.”
Trong phòng đốt một cốc đèn, Tiêu Phượng Ngô rửa mặt xong, chậm rải mặc ngoại bào, nửa bên mặt tràn đầy vẻ dịu dàng: “Không ngại, xem là phòng ta của được.”
Tần Minh Nguyệt nhíu mày: “Ngươi được nhưng ta không được.”
Tiêu Phượng Ngô không đề phòng cười ra tiếng, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, hắn cúi người chống ở hai bên Tần Minh Nguyệt, quần áo rơi xuống nửa bên, nhan sắc làm say lòng người: “Thập Lục Gia vô cùng nhớ em mà, không được thật chứ?”
Xưa nay hắn thích nhất mùi trầm thủy, quần áo cũng phải được xông cẩn thận, tháng dài năm rộng, ngấm vào da thịt, bây giờ dù cho không còn huân hương, trên người cũng mang theo mùi nhợt nhạt, rất dễ chịu.
Tay Tần Minh Nguyệt nắm lấy vạt áo hắn, híp mắt nhìn hắn chằm chằm nửa ngày, bỗng nhiên vươn mình đặt Tiêu Phượng Ngô ở dưới thân, hừ lạnh nói: “Bây giờ không thể so với ngày xưa, nếu ta ta muốn ở trên thì sao? Thập Lục Gia chịu hay là không chịu?”
Thấy y tính tình trẻ con, Tiêu Phượng Ngô cười càng sảng khoái, co quắp ở trên giường, hai tay lót sau gáy, nghiêng đầu cười nói: “Nếu như Tần lão bản muốn, ta đương nhiên là đồng ý, chỉ sợ em không có bản lãnh kia.”
Tần Minh Nguyệt chịu không nổi kế kích tướng, nghe vậy lúc này như xả giận mà cắn lên vai hắn một cái, Tiêu Phượng Ngô nhấc cầm y lên, kéo người tới, cười góp ý: “Tần lão bản à, cắn nhầm chỗ rồi.”
Một bên màn bị người ta kéo xuống, tiếng động có to hơn nữa, lão bộc tai điếc cách vách chắc cũng không nghe thấy.
Hai tay Tiêu Phượng Ngô gối ở sau gáy, nằm ở dưới, vẫn là bộ dạng thảnh thơi, gương mặt thanh phong lãng nguyệt, hết lần này tới lần khác nói lời hạ lưu: “Nhiều năm không gặp, Tần lão bản vẫn cực kỳ dũng mãnh, thích thì cứ tới đi, Tiêu mỗ chịu nổi.”
Tần Minh Nguyệt ngồi ở trên eo hắn, nửa ngày cũng chẳng động đậy, tay chống trên lồng ngực Tiêu Phượng Ngô đang run rẩy, tỏa ra hơi lạnh, hai chân run lập cập, tiến không được lui không xong, cuối cùng tự giận chính mình mà lăn xuống, cuốn chăn lại, mặt cũng chẳng lộ ra.
Tiêu Phượng Ngô hơi dùng sức, cũng hé ra một cái khe, sau đó cùng lăn vào, hắn kéo tay đang ôm mặt của Tần Minh Nguyệt xuống, cười không ra hơi: “Tần… Tần lão bản còn muốn ở bên cạnh sao?”
Tần Minh Nguyệt đá hắn một cước: “Nói nhảm ít thôi, ngươi tới đi!”
Tiêu Phượng Ngô áp ở trên người y, ở trong bóng tối lấy tay mò tới một nơi, xoa nắn đầu ngón tay, tựa cười mà không phải cười: “Tần lão bản thật là tàn nhẫn, chảy máu rồi, còn sưng thành như vậy, xem ra em không ở trên được đâu.”
Tần Minh Nguyệt tức tới đá chăn, suýt nữa khóc lên, càng cảm thấy mất mặt hơn.
Tiêu Phượng Ngô kéo rèm, cười rộ lên: “Minh Nguyệt, em nhìn ngoài cửa sổ xem, hôm nay là trăng tròn đấy.”
Tần Minh Nguyệt nghe vậy theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt lại bất ngờ, không kịp chuẩn bị bị người che lại, phủ lên một mảnh tối tăm. Ngũ giác trong nháy mắt bị khuếch đại, đôi mắt bị kích thích đến đỏ, y siết tay Tiêu Phượng Ngô, thuận thế tìm được môi hắn, bất chấp mà hôn và mút mát, Tiêu Phượng Ngô đẩy hai lần cũng không đẩy ra được.
Tiêu Phượng Ngô than thở: “Lớn rồi, không còn bộ dạng xấu hổ trước đây nữa.”
Hai chân Tần Minh Nguyệt như rắn quấn lấy eo hắn, vừa thở dốc, vừa châm chọc nhếch môi: “Ta ngày xưa không hề làm gì cả, ngày ngày khuyên ngươi đọc sách để tiến bộ, ngược lại, lại bị mắng hồ ly mê hoặc người, nếu thật sự ôm lấy ngươi, bọn họ chắc phải xé ta ra!”
Dù cho mắt bị che đi, không nhìn thấy nét mặt, Tiêu Phượng Ngô cũng có thể đoán được, y nhất định là vô cùng căm hận. Hắn cắn vành tai Tần Minh Nguyệt, vừa hôn vừa liếm: “Nếu là hồ yêu, cũng là hồ yêu tốt nhất trên đời này, ngày ngày đốc thúc ta đọc sách, hồ yêu tốt như vậy, ta biết tìm nơi nao.”
Tiêu Phượng Ngô là không thích đọc sách, tiên sinh dạy học bị hắn chọc tức bỏ đi tới mười mấy người, tính tình kì hoặc, ai nói cũng không nghe, bên cạnh chỉ có Tần Minh Nguyệt dám khuyên hắn, hắn cũng chỉ nghe Tần Minh Nguyệt.
Tần Minh Nguyệt nhớ tới vẫn cảm thấy khổ sở, Tiêu Phượng Ngô nhận ra được dưới tay có nước mắt, lại tăng nhanh tốc độ, rên lên một tiếng, Tần Minh Nguyệt cũng cùng run một cái.
Tiêu Phượng Ngô nói: “Minh Nguyệt, em nhìn đi.”
Hắn buông ra tay che mắt Tần Minh Nguyệt, ở ngoài cửa sổ gỗ chạm trổ hoa văn, một vòng trăng tròn trong veo trên bầu trời đen kịt, ánh trăng lạnh lẽo xa xôi chiếu xuyên vào, chiếu sáng tấm thảm hoa trên đất, đèn vừa lúc cháy hết, sáp chảy xuống, bốc lên một tia khói xanh.
Tần Minh Nguyệt nhìn, càng sững sờ hơn.
Tiêu Phượng Ngô quấn tóc của y, cười trêu nói: “Trên trời, mặt trăng treo trên ngọn hải đường, mặt trăng dưới nhân gian, nằm trong lồng ngực ta.”
Tần Minh Nguyệt không nói lời nào, lấy tên hay, Minh Nguyệt Minh Nguyệt, mà đến cùng cũng chỉ là một đào kép thấp hèn như hạt bụi, làm sao so với trăng được. Y dùng chân ôm lấy Tiêu Phượng Ngô chậm rãi vuốt nhẹ, dường như làm thế thì lòng mới cảm thấy một chút an ủi.
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Bóng đêm dần chìm xuống, Tiêu Phượng Ngô sắp ngủ, mí mắt bỗng nhiên có thêm một tia sáng xanh, hắn cau mày mở mắt ra, đã thấy quả cầu ánh sáng màu xanh lam lơ lửng phía trên, chẳng có ngũ quan rõ ràng, lại cố tình như đang trợn mắt nhìn hắn, rất nghiêm túc.
Hệ thống nhắc nhở: 【 bạn hỡi, nên trả tiền. 】
Bệnh à.
Tiêu Phượng Ngô lười biếng dùng tay đỡ đầu, thầm nghĩ không trả thì mi làm gì được ta?
【 Bạn thân mến, quá hạn không trả thì là hành vi ăn cơm mềm, trái với luật của hệ thống tự mình cố gắng, sẽ bị trừng phạt bằng điện giật 】
Điện giật?
Điện giật là cái gì, là sấm sét à?
Tiêu Phượng Ngô không để ý lắm: “Muốn điện thì điện đi, điện xong thì cút nhanh lên.”
Mỗi lần, dù cho kí chủ ngu xuẩn mất khôn, nhưng cuối cùng lại rất nghe lời, điện giật không thể không có công lao.
Hệ thống cũng không nói nhiều.
【 roẹt —— 】
【 roẹt —— 】
【 roẹt —— 】
【 roẹt —— 】
Tiêu Phượng Ngô chỉ cảm thấy cả người như bị điện giật, vừa đau vừa tê, hắn kiên cường cắn răng, nhận hết, thậm chí còn cười, trầm giọng nói: “Cái này cũng vui đó.”
【… 】
Hệ thống gia tăng điện lực.
【 roẹt roẹt roẹt roẹt —— 】
Tiêu Phượng Ngô cho là điện giật chỉ một lần, không nghĩ tới lại kéo dài như vậy, hắn bắt mạch của mình, phát hiện nó nhảy nhanh, tim phổi bị xáo trộn, đại não căng đau, còn tiếp tục như vậy hắn chỉ sợ mình sẽ đi đời nhà ma, lúc này mới nghiêm mặt kêu dừng.
“Chậm đã!”
Mặt Tiêu Phượng Ngô đầy mồ hôi lạnh, khó khăn ngồi dậy, liếc nhìn hệ thống, trong mắt dẫn theo một chút sợ hãi: “Ngươi là yêu quái phương nào?”
Hệ thống lại như cố ý chọc ghẹo hắn, giọng trở nên quỷ dị âm trầm, như quỷ treo cổ: 【 trả tiền đi… 】
Tiêu Phượng Ngô nắm lấy cổ tay mình, khẽ lắc đầu, híp mắt nói: “Đáng tiếc, Tiêu mỗ không có tiền.”
Quả cầu ánh sáng chợt lóe một tia điện.
【 vậy thì không thể làm gì khác… 】
Tiêu Phượng Ngô: “Ta còn.”
Tần Minh Nguyệt nằm ngủ bên cạnh, dường như hoàn toàn không nghe thấy hai người nói chuyện. Tiêu Phượng Ngô khoác áo xuống giường, tìm tới ngoại bào dưới đất của mình, tìm được một viên ngọc trụy óng ánh long lanh.
Nó nhỏ hơn ngón út một nữa, là viên ngọc trước kia treo ở trên quạt, chắc đáng giá mấy đồng tiền.
Tiêu Phượng Ngô thấy quả cầu ánh sáng kia vẫn ở giữa không trung nhìn mình chằm chằm, tay muốn lay Tần Minh Nguyệt tỉnh, ai biết còn chưa chạm vào y, đối phương giống như có cảm giác mà mở mắt ra.
Tần Minh Nguyệt theo dõi hắn, giọng không vui: “Gì?”
Có thể làm cái gì nữa, thì trả tiền cơm.
Tiêu Phượng Ngô nói: “Ta không có đồng nào trong người, mấy ngày nay nhận được sự chăm sóc của em, miếng ngọc trụy này chắc cũng đáng giá mấy đồng tiền, xem như là tiền ăn ngủ và thuốc đêm qua đi.”
Tần Minh Nguyệt nghe vậy, mặt không hề có chút cảm xúc nào, ôm bụng ngồi dậy, cười lạnh nói: “Sao vậy, Thập Lục Gia đang muốn rũ sạch quan hệ với ta sao.”
Tiêu Phượng Ngô cảm thấy quả cầu ánh sáng đó thật ghét, hôm nay hắn vất vả không làm người ta giận, lần này coi như kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ.
“Rũ sạch quan hệ, quan hệ gì?”
Tiêu Phượng Ngô chỉnh vạt áo lại, liếc mắt nhìn về phía y: “Quan hệ của ta và em, chi một miếng ngọc trụy có thể rũ sạch sao?”
Nét mặt Tần Minh Nguyệt bình tĩnh lại, nhưng vẫn không quên theo dõi hắn: “Vậy ý ngươi vừa nói là có ý gì?”
Tiêu Phượng Ngô ôm y vào lòng, nhẹ giọng, nhỏ nhẹ nói: “Mặc dù ta bây giờ sa sút, đến cùng cũng là nam nhân, hôm nay nghe em nói thế, mới hiểu được em chịu khổ thế nào, làm sao lại nỡ dùng tiền của em, nghe lời ta, giữ miếng ngọc này, trong lòng ta cũng dễ chịu hơn.”
Tần Minh Nguyệt dựa vào trong lồng ngực hắn, thầm nghĩ Tiêu Phượng Ngô dù sao cũng là công tử giàu có, có lẽ hắn vẫn còn kiêu ngạo, chịu không nổi chuyện người ta bố thí, y do dự một chút, lấy miếng ngọc trong tay hắn, cau mày nói: “Như vậy được chưa.”
Tiêu Phượng Ngô thấy quả cầu ánh sáng xanh lam ở trước mắt biến mất, âm thầm thở ra một hơi, gật đầu nói: “Được.”
Nói xong thu tầm mắt lại, thấy Tần Minh Nguyệt vẫn còn ôm bụng, hỏi: “Em sao vậy, không thoải mái sao?”
Tay bắt mạch cho y, lại chưa phát hiện chỗ nào không đúng.
Mặt Tần Minh Nguyệt đỏ lên, không nói lời nào, Tiêu Phượng Ngô hiểu ra, tiến đến nói nhỏ vào trong tai y: “Đồ của gia vẫn còn ở trong nhỉ…”
Hắn ngồi ở bên giường tùy tiện mang ủng, khoác ngoại bào đi vào bếp, cũng không thấy nửa điểm thiếu gia ta đây, lấy nước nóng tắm rửa, may mà có sức, mang theo thùng nước cũng không thấy mất sức lắm.
Lòng Tần Minh Nguyệt nhất thời không biết có cảm giác gì, siết áo gấm dưới thân nói: “Ngươi… Ngươi làm sao có thể làm chuyện như vậy.”
Ở trong lòng y, Tiêu Phượng Ngô vẫn là thiếu gia, dù cho nghèo túng, thì người này cũng không nên làm việc thế này.
Tiêu Phượng Ngô thử nước nóng một chút, sau đó vén tay áo lên, nhìn y ung dung thong thả cười cười: “Em hầu hạ ta một lần, ta phục vụ lại em, vừa mới nãy còn giương nanh múa vuốt, sao hiện tại thành con rùa đen rút đầu, nhìn trước ngó sau, chẳng có lợi ích gì.”
Tần Minh Nguyệt vẫn chẳng động đậy.
Tiêu Phượng Ngô đi tới, ôm y vào trong nước, bọt nước tung toé, vạt áo ướt một mảnh lớn, dán chặt lồng ngực: “Đời này của ta, chỉ hầu hạ một mình em thôi, sao, vẫn chưa không hài lòng à?”
Trong lòng Tần Minh Nguyệt vừa yêu vừa hận hắn, y nghiêng đầu nói: “Ai biết lời ngươi nói là thật hay giả.”
Y không được tự nhiên mà tắm rửa, Tiêu Phượng Ngô liền dựa vào thùng nhìn y, tựa cười mà không phải cười, Tần Minh Nguyệt hơi giương mắt, nét mặt đa tình: “Nhìn ta làm gì?”
Tiêu Phượng Ngô vỗ vỗ đầu gối, nhịn cười: “Em quên phía sau rồi.”
Trong nháy mắt Tần Minh Nguyệt không còn ý cười, y ngồi dậy từ trong nước, sau đó nắm lấy đầu ngón tay thon dài như ngọc của Tiêu Phượng Ngô, lẳng lặng liếc nhìn hắn, nửa ngày mới nói: “Ta không làm, ngươi làm.”
Tiêu Phượng Ngô nhếch môi nói: “To gan lắm.”
Cuối cùng hắn cúi người, dùng đầu ngón tay thăm dò vào nơi ấm áp dễ chịu bên trong, Tần Minh Nguyệt nửa quỳ trong thùng nước tắm, thấy thế ôm cổ hắn, ôn nhu hôn lên, bờ môi mềm và ấm, đầu lưỡi cũng linh hoạt câu nhân.
Tiêu Phượng Ngô vững vàng nâng eo y, ôm người từ trong nước ra: “Ta chỉ biết được cổ họng Tần lão bản là tuyệt nhất, không nghĩ cái miệng nhỏ này cũng vô cùng ngọt.”
Hai gò má Tần Minh Nguyệt ửng đỏ, không còn giữ lại một chút thanh lãnh nào, ý loạn thần mê, ôm lấy Tiêu Phượng Ngô không buông, tiếng như ngọc vỡ, lại dinh dính ngòn ngọt như mật: “Thập Lục Gia…”
Tiêu Phượng Ngô kéo chăn qua, vỗ nhẹ hai lần: “Ngủ đi.”
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Sáng sớm hôm sau, khói bếp lượn lờ bay lên, Tần Minh Nguyệt quả thực hát hí khúc kiếm cơm, ngày ngày luyện cổ họng luyện thân thủ. Tiêu Phượng Ngô vẫn còn ở trong mộng, chợt nghe tiếng động bên ngoài, như là hát hí khúc, lại không nghe ra từ nào, dùng chăn che lại đầu lại ngủ tiếp.
Lúc Tần Minh Nguyệt vào, thấy Tiêu Phượng Ngô đang mặc y phục, phủi hạ bào, nhíu mày nói: “Thức rồi à?”
Tiêu Phượng Ngô nói: “Thức rồi.”
Chỉ là đôi mắt vẫn buồn ngủ không mở lên nổi, y phục tùy ý mặc, Tần Minh Nguyệt đi tới, ôm nhu hầu hạ hắn mặc quần áo, sau đó cảm thấy không đúng, cầm lấy vạt áo tỉ mỉ liếc mắt nhìn: “Này hình như là y phục của ta mà.”
Cổ họng Tiêu Phượng Ngô lười biếng đáp một tiếng: “Ừ, gia mượn mặc một chút, muốn hưởng chút tiên khí của Tần lão bản.”
Tần Minh Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, khóe môi nhếch lên, sau đó thay hắn buộc thắt lưng, nét mặt nhu hòa, dịu dàng hiếm thấy: “Cũng không biết là ta mập, hay là Thập Lục Gia gầy, eo vừa khít.”
Tiêu Phượng Ngô nắm eo nhỏ như cành liễu của y: “Em mập, ta gầy.”
Đuôi mắt Tần Minh Nguyệt hơi nhếch, lông mi run rẩy một chút: “Gầy? Sao lại gầy?”
Tiêu Phượng Ngô nói: “Nhớ em đó.”
Tần Minh Nguyệt hừ một tiếng, tất nhiên là không tin: “Rửa mặt, đi ăn cơm đi.”
Trên bàn, đồ ăn ăn vô cùng thanh đạm, vì Tần Minh Nguyệt muốn bảo vệ cổ họng, không cho nhiều dầu nhiều muối, Tiêu Phượng Ngô bưng cháo, thầm nghĩ uống rồi chẳng phải lại mắc nợ sao, thế nên lại xuống.
Tần Minh Nguyệt thấy thế, dừng một chút: “Không hợp khẩu vị ngươi à? Muốn ăn cái gì, buổi trưa nói Trung bá làm, tôm bóc vỏ hấp lá sen với hoành thánh mì phải không”
Tiêu Phượng Ngô nghe vậy nhấc mí mắt, lẳng lặng liếc nhìn y, nét mặt nghiên cứu tìm tòi, nửa ngày mới cười nói: “Ra là em còn nhớ khẩu vị của ta.”
Tần Minh Nguyệt nói: “Ta có tâm, không giống ngươi, không có tâm.”
Có tâm hay không có tâm, Tiêu Phượng Ngô lại nhớ tới vị Trần tiểu gia kia, cười híp mắt nói: “Ta tất nhiên không có tim, vì tim nằm trong người em rồi.”