Thẩm Du híp mắt nằm trong khuỷu tay hắn, thoả mãn nhìn hắn chăm chú, thỉnh thoảng đưa tay ra vuốt vuốt sách, cố ý làm tăng sự tồn tại của mình, nhưng sau đó lại bị Cố Lai nắm tay đè xuống trong chăn.
Áo ngủ mới phải giặt, cậu vẫn mặc quần áo Cố Lai, tùy ý lăn qua lăn lại thì áo lại rớt xuống vai. Thẩm Du túm lại sau gáy, siết cổ áo bất mãn nói: “Mie, áo gì mà rộng vậy.”
“Xuỵt, đừng chửi bậy.”
Cố Lai dời ánh mắt của mình khỏi sách, tiện tay sửa áo cho Thẩm Du: “Ngày mai quần áo mới khô rồi.”
Thẩm Du cầm di động, đầu ngón tay lướt lướt, sau đó nhìn màn hình nói ra một câu, giọng quá nhỏ, nghe không rõ.
Cố Lai tới gần: “Hả? Em nói cái gì?”
Thẩm Du nghiêng mắt nhìn về phía hắn, sau đó trói gáy Cố Lai khiến đối phương nhích lại gần mình, há miệng cắn chặt cằm của hắn, cụp mắt mơ hồ, nói gì đó không rõ: “… Em nói, anh mặc rồi, em mới mặc.”
Xương hàm Cố Lai tuấn mỹ có thêm dấu răng mới ra lò, hắn vô ý thức vuốt nhẹ nó, hơi buồn cười, trên thực tế hắn thật sự cười ra tiếng, cảm thấy người trước mặt này thật biết điều: “Tại sao?”
Thẩm Du nói: “Ha, không có tại sao hết, sao anh nhiều tại sao quá vậy.”
Tay Cố Lai rất đẹp, thon dài mạnh mẽ, của Thẩm Du thì lại xương xương, cậu lướt xem tin, không biết nhớ tới chuyện gì, bỗng nhiên chân mày cau lại, đan mười ngón tay với Cố Lai, dùng điện thoại chụp, sau đó edit, cắt ra làm hai tấm.
Cố Lai không rõ vì sao, nghiêng đầu nhìn cậu.
Thẩm Du gửi nữa bức ảnh bên trái cho hắn, có chút bá đạo hất cằm: “Đổi avatar đi.”
Cố Lai nhìn một chút, phát hiện trong hình tay Thẩm Du, đầu ngón tay của mình cũng bị dính vào ảnh: “Tại sao không để nguyên, bức này nhìn không hoàn chỉnh.”
Thẩm Du đã đổi avatar của mình thành nửa tấm còn lại: “Loại này avatar này không hoàn chỉnh.”
Chỉ có hai người ở cùng nhau, mới là hoàn chỉnh.
Cố Lai giật mình, làm bé ngoan mà đổi: “Đây có phải là avatar tình nhân không?”
Câu nói này không biết có chữ nào chọc vào Thẩm Du không, đôi mắt hẹp dài tràn đầy vẻ sung sướng. Cậu lười biếng dựa vào trong lồng ngực Cố Lai, một lúc lâu cũng không nói gì. Nửa ngày sau mới nhíu mày, tựa cười mà không cười nói: “Ha, thật khó mới có được, còn là tình đầu.”*
Cố Lai nhìn avatar của mình, lại nhìn avatar của Thẩm Du một chút, cảm giác rất kỳ diệu: “Tôi biết mà, tôi còn biết rất nhiều thứ.”
Thẩm Du nghĩ thầm: thôi đi, anh là kẻ ngốc thì có.
Mà trong lòng lại mềm nhũn tới kì cục…
Kỹ thuật của tấm hình rất nghiệp dư, vừa nhìn liền biết không phải tải từ internet, chỉ cần mắt không mù, nhìn thì đã thấy là tình đầu. Bên Cố Lai bên thì ổn, trong vòng mấy phút, điện thoại Thẩm Du rung lên, tin nhắn cứ tiếp tục gửi tới, thậm chí ngay cả Thẩm Quát cũng hỏi một câu.
Trong đám hồ bằng cẩu hữu, chỉ có Kha Kính và Đường Y Sơn biết nội tình, nhưng vì họ biết nội tình, nên còn khó tiếp thu hơn so với người khác.
Kha Kính rõ ràng không online, lại nhắn: 【 đệt đệt đệt, ông giỡn phải không? Thoát ế sao, ai vậy, bao lâu rồi, anh bạn này, không phải như vậy chứ?!! 】
Đường Y Sơn trong nháy mắt đoán ra là ai, gã khả năng cảm thấy Thẩm Du hết thuốc chữa, chỉ nói một câu: 【 lần sau đừng có khóc với tụi này. 】
Kha Kính có chút lơ mơ: 【??? 】
Nhớ lúc đầu vào mấy tháng trước, Thẩm Du còn thề son sắt nói mình sẽ không quay lại với hắn, lật ghi chép trong nhóm chat, kết quả đây, vả thẳng vào mặt, một chữ thôi, đau!
Lòng Thẩm Du buồn bực ném di động qua một bên, như vứt bom, chỉ cảm giác đầu óc mình chắc bị cửa kẹp, đang yên đang lành thành tình đầu cái, chẳng phải là tự chui đầu vào lưới tự tìm đường chết sao?
Mắt lướt qua, Cố Lai còn bình tĩnh đọc sách, Thẩm Du bỗng nhiên rút sách của hắn, lòng hơi không vui.
Cố Lai lập tức nhìn về phía cậu, bắt đầu thích ứng với cơn động kinh thỉnh thoảng của Thẩm Du: “Hả? Sao thế?”
Thẩm Du không lên tiếng, chỉ siết chặt sách, lực lớn đến mức trang sách kêu rột roạt. Cậu nhìn chằm chằm Cố Lai hồi lâu, con ngươi đen cố chấp mà tràn ngập sự bất an, cũng không ai biết cậu đang nghĩ gì.
Cố Lai nghĩ cơn nghiện thuốc lá lại tái phát, tới gần, thẹn thùng hôn nhẹ lên mọi cậu, đưa tay ra xoa đầu Thẩm Du: “Cực cho em, trên mạng nói một tuần đầu khó lắm, lúc sau sẽ đỡ.”
Đối mặt với Cố Lai vô hại như vậy, Thẩm Du mãi mãi cũng chẳng thể tàn nhẫn với hắn nổi.
Cậu ném sách xuống, cơn tức giận phút chốc cũng mất đi, chỉ có thể nắm cằm hắn, giọng rầu rĩ nói: “Ông đây sẽ đối xử với anh thật tốt…”
Cố Lai cười đến híp cả mắt.
Sức trên đầu ngón tay Thẩm Du hơi lớn, cau mày nói: “Nhưng anh cũng phải tốt với em.”
Cố Lai gật đầu như gà mổ tóc, tóc cũng rung rinh hai lần.
Câu cuối cùng của Thẩm Du giọng đột nhiên thấp xuống, rất nghiêm túc: “… Anh không thể bỏ em, nếu không em sẽ thành trò cười.”
Cố Lai ôm cậu vào trong lồng ngực, không hiểu tại sao Thẩm Du lại lo được lo mất, gật đầu nói một chữ được.
Thẩm Du lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng cũng từ từ thả lòng, núp ở trong lồng ngực Cố Lai, đối phương lại không đọc sách nữa. Cậu vươn tay tắt đèn, ôm lấy hắn mà ngủ.
Chương trình của lớp huấn luyện đã xong, ngày mai Cố Lai bắt đầu chính thức đi làm học việc ở một nhà hàng. Đầu bếp là Cô Lão tiên sinh, nghe đâu tổ tiên của ông ta từng làm cơm ngự trù cho hoàng đế, tính tình cũng tệ như Thẩm Du, không thể tới trễ không thể lười biếng, bằng không sẽ bị ăn chửi.
Sáng sớm, Cố Lai rời giường chuẩn bị đi làm, Thẩm Du ngủ mê man không tỉnh, bám hắn không cho đi, nhìn đồng hồ thấy mới năm giờ sáng, híp mắt nói: “Điên rồi, dậy sớm làm gì?”
Cố Lai nói: “Hôm qua lớp huấn luyện kết thúc, tôi phải đi học ở nhà hàng nữa.”
Thẩm Du hít sâu một hơi, não đau thình thịch: “Một cái nhà hàng rách nát, có cái gì tốt chứ!”
Cậu ôm eo Cố Lai không buông, đặt cằm lên vai hắn, giọng buồn ngủ không có sức, mang theo một chút từ tính: “Lại đây, ngủ một giấc với em, em cho anh một cái nhà hàng lớn, tự làm chủ cũng tốt hơn bưng đĩa cho người ta, thấy sao hả?”
Cố Lai bình thường dễ nói chuyện thì ở phương diện này lại kiên quyết tới kỳ cục, lắc đầu nói: “Không, không thể ăn cơm mềm.”
Lỡ hắn bị bạn đồng nghiệp trói chặt thì làm sao bây giờ.
Không được, nói gì cũng không được.
Cái gì mà cơm mềm cơm cứng chứ, Thẩm Du ngủ dậy là bực, nghe vậy giận đến đau bao tử, cắn vai Cố Lai, lạnh lùng trừng mắt trông vô cùng hung ác.
Nhưng căn bản cũng không đau.
Cố Lai an ủi thành thạo, vuốt đầu tóc bù xù của Thẩm Du, sau đó dịu dàng nói: “Tôi tan làm sớm, tới tìm em nhé?”
Thẩm Du còn giận, mạnh miệng nói: “Anh tình nguyện bưng đồ cho người ta mà không muốn…”
Cũng không muốn theo em sao?
Nửa câu sau cũng chẳng có mặt mũi nói, bị nuốt về. Thẩm Du cảm thấy mình hiện tại như đàn bà, giận dỗi dây dưa, bản thân cũng muốn tự đánh mình. Cuối cùng cậu cau mày buông Cố Lai, nằm về giường, chỉ đưa lưng về phía hắn: “Tùy anh!”
Cố Lai kéo vạt áo Thẩm Du: “Em cũng dậy đi, ăn điểm tâm.”
Tối hôm qua ăn sủi cảo, còn chút nhân thịt, tủ lạnh còn canh gà, sáng sớm có thể làm mì vằn thắn, đơn giản không cần kỹ năng gì.
Thẩm Du chỉ có thể rời giường với hắn, hai người chen trước bồn rửa mặt đánh răng. Vốn một mình một bàn chải đánh răng, giờ biến thành một đôi. Dép cũng thành hai đôi, khăn rửa mặt cũng có hai cái, dường như không thay đổi cái gì, nhưng lại giống mọi chuyện đã thay đổi.
Thẩm Du thức, không ngủ được, bèn cùng Cố Lai cùng ra ngoài, chuẩn bị tới công ty. Lúc ở huyền quan đi giày, cậu nhìn quần áo trên người mình, không biết nhớ tới việc gì, lại như tùy ý hỏi: “Tủ quần của anh còn chỗ không?”
Cố Lai còn đang kiểm kê cái túi “hung khí”, nghe vậy suy nghĩ một chút: “Còn trống một chút, em có thể mang ít quần áo tới.”
Được, đủ rồi.
Thẩm Du khá là thoả mãn, trực tiếp ôm lấy cằm Cố Lai hôn tới.
Cố Lai nhanh chóng chớp mắt, né về sau: “Này là hành lang.”
Thẩm Du không tha, híp mắt nói: “Cho nên anh hôn nhanh đi, hôn sớm chút là xong việc, đừng chờ tới lúc có người tới thì lại trách em.”
Cố Lai không thể làm gì khác hơn là ôm cậu, nhẹ nhàng trói sau gáy mà hôn, vốn chỉ muốn vừa chạm đã rời, nhưng hai người như gặp quỷ, anh một chút em một chút, khó giải thích mà dây dưa không rời.
Thẩm Du bất tri bất giác bị Cố Lai ép vào tường, cậu tóm chặt cổ áo Cố Lai của, thấp giọng thở dốc nói: “Tiên sư nó, anh không đi làm sao?!”
Đôi môi nhạt màu của Cố Lai hơi đỏ sẫm, nội tâm cũng cảm giác có chút gì đó không muốn, hắn chỉ có thể vỗ về lưng Thẩm Du, nhẹ nhàng an ủi: “Không còn sớm, đi thôi.”
Thẩm Du bực mình, không thể làm gì khác hơn là đứng thẳng người, ai ngờ vừa nhấc mắt, phát hiện khúc quanh hành lang chẳng biết từ lúc nào có một cô gái tóc xoăn, tay còn kéo valy, nét mặt vi diệu nhìn bọn họ, cũng không biết đã nhìn bao lâu.
Là Ngu Hề.
Thẩm Du có chút ấn tượng đối với cô gái này, bị bắt gặp cũng không xấu hổ. Ánh mắt lãnh đạm đảo qua, không lo lắng gì, chỉ trắng trợn hôn mặt Cố Lai một cái, yên lặng tuyên bố chủ quyền.
Cố Lai đưa lưng về phía hành lang, không nhìn thấy Ngu Hề, lúc tai nghe thấy tiếng hành lý kéo trên đất, mới có chút kinh ngạc quay đầu lại, đột nhiên không kịp chuẩn bị đã bắt gặp ánh mắt đầy thâm ý của Ngu Hề. Hắn như đứa nhỏ làm chuyện xấu bị bắt, như điện giật đứng thẳng người, tay chân luống cuống.
Ngu Hề cũng không nhớ Thẩm Du là ai, chỉ nghĩ Cố Lai tìm được bạn trai mới, vừa bình tĩnh dùng chìa khóa mở cửa, vừa rất hứng thú quan sát: “Bạn trai sao?”
Ngu Hề nghĩ thầm Cố Lai thâm tàng bất lộ, lợi hại không ngờ nha, mình vừa về quê thôi, mà đã tìm được bạn trai thoát ế rồi?
Thẩm Du không lên tiếng, đôi mắt hẹp dài quét Cố Lai, muốn nghe hắn đáp thế nào.
Cố Lai căng thẳng, mặt vô cảm, nét mặt càng lạnh lùng, mà lúc này cổ hắn đã đỏ, dắt tay Cố Lai, kéo cậu về trước, nghiêm túc giới thiệu: “Đây là người yêu tôi.”
Thẩm Du cũng đoán được Cố Lai không nói được câu gì lãng mạn, giới thiệu quê chịu không nổi, nhưng lại rất vui, một tay nắm lại đặt ở cằm, ho nhẹ một tiếng, gật đầu với Ngu Hề: “Xin chào, Thẩm Du.”
Ngu Hề trong bóng tối đánh giá cách ăn mặc của Thẩm Du phát hiện cậu ta mặc đồ mắc tiền, phút chốc cười tươi hơn hoa: “Xin chào, tôi là Ngu Hề, hàng xóm của Cố Lai.”
Sau đó từ từ, như con mèo nhỏ giơ cái ngón tay cái về phía Cố Lai.
Người anh em, lợi hại!
EQ thấp mà kiếm người cậu người yêu có tiền ghê!