Mục lục
Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiêu Phượng Ngô nằm, nhưng đã tỉnh ngủ, đầu ngón tay gõ gõ không quy luật trên ván giường, cộp cộp chạm vào đáy lòng, hoảng loạn không rõ lý do, hắn nhắm mắt lại, nhớ lại mạnh chứng của hoàng hậu, lông mày không tự chủ mà nhíu chặt, cũng không biết bởi vì sao, sau một hồi, bỗng nhiên ngồi dậy nghe rầm một cái.

Tiêu Phượng Xuyên bị doạ giật mình, thấp giọng trách mắng: “Đệ làm cái gì vậy, khuya lơ khuya khoắt, muốn hù chết người à!”

Đêm nay Hoàng hậu có thể sẽ sinh ——

Tiêu Phượng Ngô giật môi, cuối cùng nuốt xuống câu nói này, cũng không lên tiếng, khoanh chân ngồi ở bên giường, mười ngón đan nhau, lực lớn đến mức khớp xương cũng xanh lại. Nhờ vào ánh trăng nhợt nhạt ngoài cửa sổ thông khí, Tiêu Phượng Xuyên phát hiện xương hàm Tiêu Phượng Ngô cắn chặt, gân xanh ở thái dương cũng nổi lên, chỉ nghĩ chắc hắn trúng tà, cũng không dám kinh động hắn nữa, yên lặng cách hắn xa xa, tìm cái xó ngủ tiếp.

Trăng sáng treo cao, bên trong hoàng cung đèn đuốc sáng choang, cung nhân ra ra vào vào trong Cảnh Ương điện, tràn ngập không khí căng thẳng. Cửa sổ gỗ chạm trổ hoa văn đóng chặt, ngăn gió lạnh ban đêm, nhưng có tiếng nữ tử kêu thảm thiết đứt quãng.

Ban đầu còn có chút khí lực, cuối cùng thanh âm kia càng ngày càng yếu, dường như chẳng còn nghe thấy.

Hoàng đế ngồi ở ngoài điện, trong tay cuộn một chuỗi phật châu, cứ lần không ngừng, tốc độ càng lúc càng nhanh, một cung nữ khóc nức nở từ giữa phòng chạy đến, dây cước của phật châu đột nhiên đứt, ào ào ào lăn xuống, tiếng lộp bộp vang lên không dứt bên tai.

Cung nữ khóc lóc ngã quỵ ở mặt đất: “Bệ hạ, nương nương… Nương nương ngất xỉu …”

Phụ nhân sinh con, kỵ nhất là ngất, sức không còn thì bào thai trong bụng sẽ nguy hiểm, hoàng đế nghe vậy chợt giương đôi mắt, sự sắc bén bên trong khiến người ta không dám nhìn thẳng, ông từ trên ghế đứng lên, trầm giọng nói: “Hoàng hậu nếu có gì bất trắc, tất cả người trong Thái y viện chôn cùng!”

Trong điện thái giám cung nữ đồng loạt quỳ xuống, càng tĩnh mịch, nửa chữ của hoàng đế truyền tới phòng trong không sót một chữ.

Thái y viện có bao nhiêu ngự y, đều ở đây, cách bức bình phong, bọn họ lo lắng thương nghị đối sách, mùi máu tanh nội thất tràn ngập ra, làm người ta muốn buồn nôn, Tiêu Lâm Nho cách tấm rèm bắt mạch cho hoàng hậu, mặt xám như tro.

Y nữ lo lắng, vội hỏi: “Tiêu thái y, nên làm thế nào cho phải?”

Tiêu Lâm Nho đứng dậy, sắc mặt khó coi: “Cho uống bồi nguyên đan tiếp.”

Một cung nữ bưng nước nóng khăn bông tiến vào, đi qua người lão không cẩn thận bị ngáng chân một chút, Tiêu Lâm Nho theo bản năng đỡ lấy nàng, trong tay lại có thêm một xấp giấy dầy, lão kinh ngạc giương mắt, cung nữ kia không nhìn lão, trực tiếp vén rèm vào trong.

Tiêu Lâm Nho đem phương thuốc giấu vào trong tay áo, thừa dịp mọi người không chú ý vội vã liếc vài lần, trên mặt kinh hãi dị thường, càng lúc càng do dự, lúc này, giọng lo lắng của y nữ từ sau tấm bình phong truyền đến: “Tiêu đại nhân! Đã đút bồi nguyên đan, có thể khí tức nương nương càng ngày càng yếu —— “

“Rầm —— “

Tiêu Lâm Nho nghe vậy không khống chế lực đạo, phương thuốc nhất thời bị xé rách một góc, cơ trên mặt lão co quắp, như thú bị nhốt đi qua đi lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả người như vớt từ trong nước ra, cuối cùng giậm chân thật mạnh, như quyết định gì đó quan trọng lắm: “Lấy dao với rượu mạnh, thay nương nương mổ bụng lấy thai, Từ Nguyệt cầm đao, mọi người nghe lời ta mà làm!”

Từ Nguyệt là y nữ có y thuật tốt nhất trong Thái y viện, nghe vậy sắc mặt trắng bệch, lại không dám chống đối. Trong dân gian phụ nữ mà khó sinh cũng dùng phương pháp này, nhưng Hoàng hậu nương nương là phượng thể quý giá, ai dám động đao, nhưng tình hình hôm nay, phải lấy ngựa chết làm ngựa sống, tốt hơn là đem toàn bộ Thái y viện chôn theo.

Bên ngoài Cảnh Ương điện, thủ vệ thái giám chỉ nghe bên trong có tiếng cốc trà tiếng vỡ nát, không biết chuyện gì xảy ra, hoàng thượng vô cùng nổi giận, giống như muốn ăn thịt người, ai nấy đều rụt cổ lại câm như hến, chẳng biết vì sao, một lát sau liền yên tĩnh, chỉ có cung nhân hầu hạ đợt hoàng hậu sinh thì ra ra vào vào, từng chậu máu được bưng ra.

Buổi tối hôm nay dường như đặc biệt dài, chân tiểu thái giám thủ vệ đã tê rần, có thể tưởng tượng hoàng thượng đã ngồi bao lâu, cũng không dám đổi tư thế, đành chịu đựng như vậy, áp lực vô hình chiếm giữ ở trong buồng tim, làm người ta hít thở không thông.

Không biết qua bao lâu, một canh giờ, hay hai canh giờ, sau nửa đêm là thời gian con người mệt mỏi nhất, lúc có tiếng khóc nỉn non của một đứa trẻ mới sinh yếu ớt vang lên, tất cả mọi người không khỏi đột nhiên cảm thấy phấn chấn, cùng nhau trợn to hai mắt ——

Hoàng hậu nương nương rốt cục đã sinh rồi?!

Ý nghĩ này mới vừa dấy lên trong lòng, phòng trong liền lại truyền tới một trận rối ren tiếng kinh hô.

“Không xong! Nương nương băng huyết rồi!”

Chân trời xuất hiện một ánh rạng đông xuyên thấu qua tầng mây dày đặc, làm cho người ta chẳng cảm giác mảy may một chút ánh sáng, ngói lưu ly Cảnh Ương điện được nhuộm một màu hoa mỹ, mặt trời đỏ bắt đầu lên cao, trời, sáng…

Một đêm rồi Tiêu Phượng Ngô chưa ngủ, hắn buông tay ra, lòng bàn tay đầy dấu móng tay thật sâu, hắn từ trên giường ngồi dậy, hoạt động đôi chân tê dại một chút, sau đó xuyên qua cửa sổ ở mái nhà nhìn ra ngoài, một con chim tước vừa lúc bay qua.

Tiêu Phượng Xuyên ở trên sàn nhà dơ như vậy cũng ngủ được, có lẽ là bị nắng sớm chiếu vào mắt, không thoải mái mà lấy tay che mặt, lầm bầm vài câu, trở mình ngủ tiếp, tiếng ngáy như sấm.

Tiêu Phượng Ngô liếc nhìn, chợt phát hiện mình không phải là kẻ vô tâm vô phế nhất trong Tiêu gia này.

Đến giờ, có nha sai đến đưa cơm, Tưởng Bình An mang theo thùng cháo lần lượt đổ vào bát, ngủ mà kêu không dậy sẽ bị bỏ đói, Tiêu Phượng Ngô vịn chấn song, giơ bát ra thấp giọng hỏi: “Kinh thành có tin tức gì không?”

Tưởng Bình An nói: “Có, lần trước có một đại quan tuần tra hình như đã dâng sớ về huyện thái gia của chúng ta, tố ông ta tham ô, lập tức sẽ có người mới thay thế.”

Tiêu Phượng Ngô hơi thất vọng, Yến Thành cách kinh thành không xa cũng không gần, cho dù có tin tức, tin cũng không tới nhanh như vậy, hắn lại muốn hỏi hỏi Tần Minh Nguyệt gần đây thế nào, mà do dự nửa ngày, cũng chẳng thể mở miệng hỏi, chỉ có thể ực một cái uống hết bát cháo loãng vào bụng.

Tiêu Phượng Xuyên không phải kẻ thành thật, từ nhỏ lá gan cũng đã lớn hơn người, ỷ vào sức của mình mà đi bắt nạt người ta, hắn đang ngủ say sưa, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tràn tiếng chít chít, mở mắt ra nhìn, phát hiện ra là một con chuột, nó ở một lát rồi biến mất không thấy bóng dáng.

Tiêu Phượng Xuyên thấy thế, đá văng cỏ khô bên chân, lúc này mới phát hiện trong góc có một cái hang chuột, nhà giam đã không được tu sửa nhiều năm, mặt tường mục nát, nhẹ nhàng chạm vào, gạch cũng vỡ thành bột phấn, con ngươi gã xoay tròn, phát động chân khí, đấm vào một nghe một tiếng nặng nề, ầm một tiếng kéo dài, hang chuột lớn hơn, mắt thường cũng nhìn thấy.

Tiêu Phượng Xuyên làm việc không suy nghĩ, thấy thế nhất thời vui vẻ trong lòng, nha sai không tới đây, gã cởi quần áo ra, dùng tay áo bao bọc lấy tay, ra sức đào khoét. Hôm qua Tiêu Phượng Ngô chưa chợp mắt, ban ngày nằm ở trên giường ngủ bù, trong nhất thời cũng chưa phát hiện.

Cửa động không lớn, chồng chút cỏ khô thì có thể che lại, Tiêu Phượng Xuyên đào tới giữa trưa, bất ngờ là là không ai phát hiện.

Người đầu tiên phát hiện chính là Tiêu Phượng Minh, ăn cơm trưa xong, tất cả mọi người ngủ trưa, một mình y nhàn rỗi, thấy Tiêu Phượng Xuyên ở trần ngồi xổm ở góc tường, thở hổn hển cũng không biết đang làm gì, đến gần muốn nhìn tỉ mỉ, lại bị người gã che mất, cuối cùng cau mày vỗ vỗ chấn song: “Thằng xui xẻo, làm gì vậy?”

“Hả?”

Tiêu Phượng Xuyên nghe vậy mơ hồ quay đầu lại, né người tránh sang một bên, lộ ra một cái động to bằng quả dưa hấu. Tiêu Phượng Minh thấy thế trợn tròn mắt lên, một luồng khí chẹn ngang ngực, suýt sặc chết, y liều mạng đấm ngực, chỉ vào gã kinh hãi nói: “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi điên rồi! Vượt ngục là tội chết đấy!!”

Tiêu Phượng Xuyên nghe vậy lườm một cái: “Bộ ở lại đây thì huynh còn sống chắc?”

Tiêu Phượng Minh nhảy cẩng, nhìn chung quanh một vòng, phát hiện không ai nhìn thấy, vội vàng nói: “Ngươi nhanh lên! Nhanh nhanh lấp nó lại! Một mình ngươi chạy, tất cả chúng ta cũng sẽ bị liên lụy, cái thằng xui xẻo này, đầu óc bị cửa kẹp rồi phải không?!”

Lão đại Tiêu Phượng Xuyên không vui, bĩu môi không muốn nhúc nhích.

Tiêu Phượng Minh tức mình, gọi Tiêu Phượng Ngô: “Thập Lục! Thập Lục! Đừng có ngủ nữa! Đệ mau dậy dạy dỗ cái thằng vương bát kia kìa! Nó gây ra họa rồi!”

Sau câu nói này, Tiêu Phượng Ngô tỉnh, nha sai cũng tới.

Địa lao vốn là nơi tối mù, đột nhiên lại có thêm một cái động to bằng quả dưa, tia sáng từ bên ngoài chiếu vào, sáng lên không ít, Tiêu Phượng Xuyên mặc quần áo tử tế vào, vội vàng che cái cửa động lại, thân hình gã cứng ngắc, mặt hoang mang, khiến người ta vừa nhìn đã biết gã đã làm chuyện gì xấu ra rồi.

Tưởng Bình An hồ nghi nhìn gã, dùng bội đao gõ cửa lao: “Đứng dậy.”

Tiêu Phượng Xuyên liều mạng lắc đầu, chẳng muốn đứng.

Tiêu Phượng Ngô thấy thế đại khái hiểu chuyện gì xảy ra, cười lạnh một tiếng, cũng không muốn quản, tiếp tục nằm ngủ, chỉ thấy nha sai nói giọng nói gì đó với người khác, không lâu sau, chỉ nghe một tiếng hét thảm, Tiêu Phượng Xuyên nhảy cẩng từng dưới đất lên như bị lửa thiêu mông mình.

Một nha sai nhoài người từ bên ngoài vào: “Đội trưởng! Ra là gã muốn vượt ngục!”

Tưởng Bình An nghe vậy cau mày thật chặt, phất tay nói: “Đem người đi, nhanh chóng tìm người lấp cái động lại!”

Tù nhân đã xảy ra chuyện gì, nha sai cũng trốn không nổi trách nhiệm, Tiêu Phượng Xuyên bị kéo ra ngoài, cột trên giá đánh ba mươi roi. Roi vung lên, xé gió, làm lỗ tai người đau rát, xen lẫn tiếng gã thảm thiết kêu cha gọi mẹ, tất cả mọi người ai cũng cảm thông cho gã.

Tiêu Phượng Ngô đổi  phòng giam, ở cùng với một tên ăn mày, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, mặt cũng tái đi. Tiêu Phượng Minh từ rất xa hỏi hắn: “Này, Bát ca của đệ có sao không?”

Tiêu Phượng Ngô tức giận: “Không chết được.”

Nếu không phải Tưởng Bình An lưu tình, chắc hắn cũng phải chịu ba mươi roi, lòng liền muốn giết chết Tiêu Phượng Xuyên.

Tưởng Bình An từ cửa lao đi tới: “Tiêu đại phu, ngài hãy nhịn hai ngày, chờ cái động được lấp lại sẽ đưa ngài về.”

Chờ cái động được lấp lại cũng ba ngày sau.

Trời vừa tản sáng, một nha sai lạ mặt tới trước cửa lao: “Tiêu Phượng Ngô đi ra.”

Vốn tưởng rằng là đổi phòng, ai ngờ khi Tiêu Phượng Ngô ra ngoài sau, nha sai liền đi tới những phòng giam khác, đem mấy người Tiêu Nhị ca, Tiêu Lục ca ra ngoài, lần này kẻ ngu cũng biết có chuyện bất thường, chân Tiêu Phượng Minh mềm nhũn, quỳ trên đất, không muốn ra ngoài, trực tiếp bị bắt ra.

“Thôi xong…” mặt Tiêu Phượng Minh trắng bệch, “Chúng ta sẽ bị chém đầu giữa chợ sao?”

Mọi người nghe vậy đều im lặng, mặt mày xám ngoét, vô lực bị nha sai áp giải ra ngoài, miệng Tiêu Phượng Minh nhếch lên, khóc như cha chết, Tiêu Phượng Ngô vốn định bảo gã đừng khóc, nhưng cổ họng như bị thứ gì lấp kín, nửa ngày chẳng nói được một tiếng.

Tiêu Nhị ca ở thong dong đi trước, bỗng nhiên dừng chân lại, xoay người tát Tiêu Phượng Minh một cái thật mạnh: “Khóc khóc cái gì! Chẳng phải một đao là xong sao, nam tử hán đại trượng phu, ai lại như một bãi nước tiểu ngựa như vậy, người khác thấy đệ khóc, không cần bọn họ ra tay, ta bóp chết đệ tại chỗ!”

Tướng mạo người này trung hậu thành thật, giận lên cũng khá dọa người, Tiêu Phượng Minh không dám lên tiếng, trốn ở sau mấy đệ đệ khác, dùng tay áo lau nước mắt.

“Từng người một, không giành giật.”

Nha sai cầm chìa khóa, lần lượt mở còng cho từng người, tưởng sẽ bị trói giải ra pháp trường, nhưng ai ngờ nha sai lại trả quần áo của bọn họ lại: “Thay quần áo đi, các ngươi có thể đi rồi.”

Đồng tử Tiêu Phượng Ngô co rụt lại, theo bản năng ngẩng đầu, mấy huynh đệ khác có cùng phản ứng như hắn vậy, kinh hãi vô cùng, không thể tin vào tai mình, dồn dập sững sờ hỏi: “Sao?! Bọn ta có thể đi à?!”

Nha sai cười, thấy sang bắt quàng làm họ: “Đương nhiên là sự thật rồi, nghe nói là hoàng thượng tự hạ ý chỉ, ban bảng hiệu Hành y tế thế cho Tiêu gia đấy, Nhị lão gia nhà các ngươi đó, cứu Hoàng hậu nương nương một mạng rồi…”

Tiêu Phượng Ngô nghe vậy đầu óc trống rỗng, li không biếtsao lại thay nổi bộ quần áo mà rời đại lao, bên ngoài có một người cưỡi ngựa chờ hắn, Tiêu Phượng Ngô hơi híp mắt lại, định nhìn xem là ai, vừa ngẩng đầu lại bị mặt trời đâm đến không mở mắt nổi.

Người kia thấy thế thở dài, tung người xuống ngựa, tóc hoa râm, không phải Tiêu Lâm Nho thì là ai?

Tiêu Phượng Ngô híp mắt một cái: “Nhị thúc.”

Tiêu Lâm Nho trong thời gian ngắn ngủi mà già đi rất nhiều, khẽ lắc đầu: “Là ta hại các con… Nếu không phải là con sai người mang phương thuốc vào, ta cũng sẽ không bí quá hóa liều, thay nương nương mổ bụng lấy thai, bảo vệ được cái mạng… Bây giờ ta từ quan rồi.”

Tiêu Phượng Ngô nghe vậy hơi giương mắt, có chút ngơ ngác: “Ta… Sai người mang phương thuốc vào sao?”

“Chuyện này có liên quan rất lớn, hở một tí sẽ nguy hiểm đến tính mạng, ai cũng không muốn tranh vũng nước đục này, nhờ có vị chí giao hảo hữu của con, hắn ở trước cửa phủ tướng quân quỳ một ngày một đêm, mới xin được Hoài Hóa tướng quân nghĩ cách đem phương thuốc đem vào trong cung, nếu không thì Tiêu gia ta cũng mất rồi.”

Tiêu Lâm Nho dứt lời, trong tay không còn gì, chỉ thấy Tiêu Phượng Ngô đoạt lấy roi ngựa, xoay người lên ngựa, quất một tiếng vang giòn, bụi tung bay mịt mù, lát sau đã không thấy thân ảnh.

Tần Minh Nguyệt…

Tần Minh Nguyệt…

Bên tai là tiếng gió rít gào, bốn phía cảnh vật nhanh chóng lùi ra sau, Tiêu Phượng Ngô lại cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài, đời này hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy, tiếng vó ngựa gấp gáp, băng qua Thịnh Đức Lâu, bên trong đã đổi thành một đào hát mởi nổi khác, điệu múa  uyển chuyển, nhưng không có hồn như trước.

Tiêu Phượng Ngô nghiêng đầu, nhìn liếc qua một chút, lại thu ánh mắt, chỉ nghe tiếng hát xa dần, dường như nhận ra đây là khúc “Văn chiêu quan”.

“Một vầng trăng sáng chiếu phía trước cửa sổ, sầu trong lòng người tựa mũi tên đâm xuyên qua.

Hi vọng nước Ngô mượn binh quay lại, ai ngờ lại có kẻ cản trở.

May mắn gặp được Đông Cao Công, giấu ta ở sau hoa viên…”

►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]

Tiếng vó ngựa dồn dập cuối cùng dừng ở trước tiểu viện, hoa hải đường Tây phủ đẹp tươi, nở bung trên cành, sức sống dạt dào, Tiêu Phượng Ngô tung người xuống ngựa, đang muốn đẩy cửa, lại  vừa vặn gặp phải bác Trung đi ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Phượng Ngô chưa mở miệng, bác Trung liền vui vẻ nói: “Tiêu đại phu, ngài về rồi sao, ta còn tưởng ngài sẽ chết.”

Tiêu Phượng Ngô ổn định hơi thở, thấp giọng nói: “Đã chết, nhưng lại sống tới giờ… Minh Nguyệt đâu?”

Trung bá nói: “Ngài không biết sao, tiên sinh dọn hành lý rồi, nghe nói muốn tới Đồng Thành.”

Tiêu Phượng Ngô nghe vậy, đồng tử thu nhỏ lại, đầu ngón tay chợt nắm chặt khung cửa: “Y đi đã bao lâu rồi?”

Bác Trung suy nghĩ một chút: “Hướng đông, qua núi, đến bến phà ngồi thuyền.”

Tiêu Phượng Ngô tới vội vàng, đi cũng vội vàng, nghe vậy lập tức xoay người lên ngựa, như một cơn gió trong nháy mắt không còn bóng dáng đâu. Cách đây không lâu, hắn từng theo đội buôn của gia đình, biết một con đường nhỏ, cố gắng đi càng nhanh càng tốt, đi tới sườn núi, xa xa nhìn thấy một chiếc xe ngựa, nhanh chóng đuổi theo, trực tiếp phóng tới giữa đường.

Người phu xe còn tưởng rằng gặp gỡ sơn phỉ, bị doạ run lên, cầm cái ghế đẩu trong tay, xuống xe chắn trước mặt: “Cút! Bọn cướp! Dám làm bừa, đại gia cho ăn ghế!”

Tiêu Phượng Ngô nhìn chằm chằm vào rèn, hắn xuống ngựa muốn đi tới, phu xe kia liền cầm ghế đánh tời, ai ngờ lại bị Tiêu Phượng Ngô mặt lạnh đáp một cước: “Cút! Cản trở nữa là ông cắt lưỡi!”

Phu xe lăn một vòng trên đất, ngã xuống giả chết.

Ánh mắt Tiêu Phượng Ngô dời tới tấm rèm một tím, môi giật giật, cuối cùng cũng nói hai chữ ra: “Minh Nguyệt…”

Hắn siết chặt càng xe, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại phải đi?”

Người trong xe không lên tiếng, một cơn gió thổi qua, một góc rèm tung lại lại hạ xuống, vẫn yên tĩnh.

Tiêu Phượng Ngô không nghe được câu trả lời, tấm lưng thẳng tắp cong cong, cúi đầu, chậm rãi nhắm mắt, nhìn có chút nhếch nhác, có chút đáng thương, giọng trầm thấp xen với tiếng cành cây rì rào, khiến người ta khó nhận ra lòng hắn nghĩ gì.

” Tiêu Phượng Ngô ta, từ nhỏ bướng bỉnh, cứ sống giả dối như vậy, cũng chẳng có chút tiến bộ, người khác trách ta ghét ta, cũng đúng tôi, ở Yến Thành, tìm mười người hỏi, có mười người đều sẽ nói ta vô liêm sỉ khốn kiếp, em nói xem, vì sao… vì sao…”

Tiêu Phượng Ngô nắm lấy càng xe tới gân xanh cũng nổi liên, như có gì đó mắc kẹt trong cổ họng, dừng lại hồi lâu, mới nói được hết cả câu, như hỏi người khác, lại như hỏi mình: “Vì sao lại có người… bằng lòng vì một kẻ vô liêm sỉ khốn kiếp, mà đem cược tính mạng của mình?”

“Ta ở trong tù đợi sáu ngày, như là sáu năm, nghĩ về chuyện cũ, kể không hết sai lầm của mình, nhưng mà hối hận nhất, là hai năm trước…”

“Vì sao, hai năm trước ta đuổi một người đi, ta đã từng nâng y lên rất cao rất cao, rồi lúc y rơi xuống ta lại chẳng hề quan tâm, ngày đông y đói rét, ta lại không ở bên cạnh, y bị người ta đánh gãy ngón tay, ta không cũng không ở bên cạnh, y ăn cơm thừa canh cặn, ta cũng không ở bên cạnh… Những lúc y khổ sở nhất, ta chẳng có ở đó…”

“Sau đó y nổi tiếng, ta lại xuất hiện, y là đào hát giỏi nhất Yến Thành, vừa lên sân khấu, không biết bao nhiêu người bằng lòng vì y mà vung tiền như rác, mà y vẫn bằng lòng ở cùng ta, cùng một kẻ vô liêm sỉ, không đồng xu dính túi này.”

“Ta bị giam trong ngục, y ngàn dặm xa xôi tới kinh thành, quỳ ngoài phủ tướng quân một đêm, cứu Tiêu gia ta trong biển lửa… Y quỳ suốt cả đêm, nhưng ta vẫn còn không ở bên cạnh, năm nay Tiêu Phượng Ngô ta đã hai mươi lăm, nhưng hai mươi lăm năm này, lại như một con chó—— “

Tiêu Phượng Ngô cúi đầu, viền mắt đỏ chót, một giọt nước mắt không tới kịp ngăn, từ trên gương mặt lăn xuống, rơi trên mu bàn tay, thái dương nổi hắn gân xanh, tay đập ầm ầm trên càng xe, đinh sắt nhô ra đâm vào da thịt, có chút máu tanh nồng chảy ra.

Hắn run giọng nói: “Bây giờ ta được thả, y lại phải đi, em nói xem y có phải rất hận ta không, chẳng muốn nhìn mặt ta nữa?”

“Tiêu Phượng Ngô đã chết ở trong tù, bây giờ còn sống là Tiêu Phượng Ngô muốn kiếm thật nhiều tiền để y có thể sống một đời phú quý, nâng y lên rất cao rất cao, đời này cũng không để cho y rơi xuống, nhưng y lại phải đi…”

“Ta còn có rất nhiều lời muốn cùng y nói, cũng từng có rất nhiều chuyện chưa nói cho y biết, ta chưa từng xem y là một món đồ chơi, cũng chẳng cảm thấy y ti tiện…”

Máu tươi trên mu bàn tay Tiêu Phượng Ngô giàn giụa, hắn dường như lại không cảm thấy đau, nắm chặt rèm xe, tấm rèm màu tím lưu lại vết máu loang lổ, đè thấp giọng nói một câu: “Minh Nguyệt, đừng đi.”

“Nếu em đi, Tiêu Phượng Ngô thật sự sẽ chết…”

Tấm rèm tím bị xốc lên, lộ ra một đoạn váy xanh, lại chẳng nhìn thấy gương mặt mình mong chờ, chỉ có một tiểu cô nương thân hình gầy yếu núp ở góc khóc hu hu. Tiêu Phượng Ngô thấy thế, đồng tử co rụt lại, nét mặt cứng ngắc, chỉ cảm thấy mình như bị đánh một đòn đau, đại não trống không, cả người bối rối.

Khi hắn biết mình lầm người, lại vô cùng lo lắng muốn cưỡi ngựa đuổi theo, ai ngờ vừa xoay người, phát hiện trên đường núi phía sau xe ngựa có một người đội nón rộng vành cưỡi ngựa, siết dây cương, đứt mất một đoạn ngón tay, khẽ ngẩng đầu, dưới bóng tối lộ ra một cái cằm gầy.

Tiêu Phượng Ngô dừng lại, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Con ngựa bất an đi tới đi lui, người kia ghìm lại dây cương, nhìn Tiêu Phượng Ngô chốc lát, sau đó tung người xuống ngựa, lúc xuống đất dường như có chút vụng về, hơi khập khễnh.

“Minh Nguyệt…?”

Tiêu Phượng Ngô khó thở, từng bước một đến gần hắn, chầm chậm đưa tay ra, cẩn thận từng li từng tí một, như là bảo vật trân quý nhất thế gian, nón rộng vành chậm rãi nhấc lên, lộ ra một gương mặt gầy tái nhợt, chỉ có đôi mắt phượng, đa tình như trước, làm người ta kinh diễm tán dương.

Tiêu Phượng Ngô nắm chặt tay y, bỗng nhiên ôm chặt người vào ngực, sức lớn tới làm người nghẹt thở, Tần Minh Nguyệt hơi nghiêng đầu, trong mắt mang theo ý cười: “Thập Lục Gia, mắt huynh không được tốt, nên đi trị đi.”

Trên thế gian này, quý nhất không gì bằng mất rồi lại có được.

Tiêu Phượng Ngô ôm y thật chặt: “Ta có mắt không tròng, nên trị là đúng.”

Gió thổi qua tán cây nghe tiếng lao xao, sự yên tĩnh trong không khí chảy xuôi dòng, sau một hồi, Tần Minh Nguyệt đẩy hắn ra: “Về đi.”

Tiêu Phượng Ngô không muốn buông tay, Tần Minh Nguyệt liền đẩy hắn thêm một chút, sự kiên nhẫm rốt cục khô kiệt: “Huynh mấy ngày không tắm, thúi quá đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK