Cũng gần cuối năm, một vài việc vặt vãnh cũng phải bắt đầu lục tục kết thúc. Hôm qua Thẩm Du ở công ty làm ca đêm, sáng sớm mới về nhà. Trước đây thức đêm là chuyện bình thường, mà khoảng thời gian gần đây cậu làm việc và nghỉ ngơi tương đối có quy luật, khó tránh khỏi mà có chút không quen.
Chỗ bên cạnh tài xế có một cái hộp màu đen tinh xảo, Thẩm Du với tay tới lấy, sau đó mở cửa xe xuống xe, cúi đầu nhìn thời gian, cũng không biết Cố Lai đã thức chưa.
Bây giờ là năm giờ sáng, theo lý mà nói thì hành lang đáng lẽ phải yên lặng. Kết quả Thẩm Du mới rời thang máy đã nghe thấy tiếng một đôi nam nữ cãi vã, nói là tranh cãi ầm ĩ cũng không đúng, bởi vì giọng của hai người khá bình tĩnh, chỉ là trong lời nói mang sự sắc bén không giấu nổi.
Giọng nữ nghe rất quen, lời ít ý nhiều, chỉ hai chữ: “Chia tay.”
Thanh niên kia cũng không ồn ào, nói chuyện lễ độ, nghe giống phong cách Cố Lai: “Đương nhiên là được, đây là quyền lợi mà em nên có. Nếu chia tay trước, vui lòng trả anh tấm thẻ VIP K&E cao cấp, ngoài ra còn có ba cái túi xách bằng da phiên bản giới hạn, hai cái váy dạ tiệc cao cấp, một dây chuyền Cartier hoa hồng nạm kim cương, một bộ hộp quà tặng son môi, anh cũng sẽ hủy bỏ chuyến đi chơi bảy ngày ở Pháp…”
Thẩm Du nghe thấy một tiếng giày cao gót giẫm lên đất.
Thanh niên kia dừng một chút, tiếp tục nói: “Tất nhiên, nếu em không bỏ được, có thể trả bằng tiền mặt cũng được, nhớ để lại ít tiền để duy trì giao dịch, tiểu thư ngốc này, chúc em sau này vẫn sống vui vẻ.”
Thanh niên đó nói xong quay người rời đi, ở chỗ ngoặt hành lang gặp ngay Thẩm Du.
Người này mặt bộ tây trang màu đen không có tí nếp nhăn nào, thân hình lực lưỡng, tuy khuôn mặt thường thường, tầm ba mươi tuổi, mà khí thế như vực sâu giống khiến người ta không đoán nổi, có thể là nhân vật tinh anh nào đó.
Thẩm Du nhìn lướt qua, cảm thấy người này quen mặt thật, hình như từng gặp ở bữa tiệc rượu nào đó vậy, mà cậu không để ý, chỉ nhìn đối phương thoáng qua. Cậu đi tới cửa, chỉ thấy sắc mặt Ngu Hề trắng bệch vịn tường, ôm ngực như bệnh hen sắp tái phát, như trời sập vậy.
Không, trời sập thì 80% cô cũng chẳng khóc lớn tới vậy.
Cố Lai ở bên cạnh, nghe thấy tiếng động định chuẩn bị đi khuyên, hắn thấy Ngu Hề ngồi chồm hỗm trên đất khóc, lại không biết phải an ủi thế nào, nói một cách khô khốc: “Không được thì cứ để anh ta đi đi…”
Lòng Ngu Hề như tro nguội: “Son môi tôi dùng qua hết rồi…”
Mí mắt Cố Lai nhảy một cái: “Túi đâu?”
Ngu Hề khóc tan nát cõi lòng: “A a a phiên bản giới hạn toàn cầu, sau này không mua được nữa đâu uhuhu!!!”
Cố Lai: “Vậy còn váy?”
Ngu Hề khóc tới tắt thở: “Hàng đặt theo yêu cầu tôi không nỡ uhuhu…”
Cố Lai thấy cô nàng thực sự khóc thảm thương quá, nhỏ giọng hỏi: “Vậy cô không tính trả lại à?”
Ngu Hề khóc òa: “Huhuhu không… Không trả cũng không được … Nhà hắn sẽ mời luật sư đấy…”
Cố Lai cũng không có cách nào, trước đây Ngu Hề đổi bạn trai qua ngày, tên này là quen được tận một tháng, ai ngờ vẫn chia tay. Đang lo lắng làm sao an ủi cô, vai liền bỗng nhiên được ai vỗ một cái, hắn kinh ngạc quay đầu thì thấy Thẩm Du.
“Vào nhà đi, ngồi xổm bên ngoài đây giữ cửa à.”
Gần đây Thẩm Du có thể nhìn qua là hiểu Ngu Hề, tận đáy lòng sợ Cố Lai bị cô dạy hư, chẳng muốn họ ở gần nhau, vừa kéo Cố Lai đẩy mạnh vào phòng vừa không quên độc miệng mà làm Ngu Hề tổn thương. Cậu tựa cười mà không cười nói: “Lần sau đừng tìm người có tính cảnh giác cao, tìm mấy tên mềm mỏng dễ ức hiếp ấy, đụng phải kẻ khó ăn rồi.”
Ngu Hề hối hận cả xanh ruột: “Huhu tôi thấy tính gã và Cố Lai chẳng khác gì nhau nên mới dính vào, kết quả gã chẳng làm cơm cũng chẳng ôn nhu, nói tới diện mạo thì cũng cũng chẳng có, nhưng lại keo kiệt quá chừng huhuhu…”
Nàng khóc tới thiếu máu não, không cẩn thận nói ra lời tự đáy lòng, lúc nhận ra gương mặt lạnh lùng của Thẩm Du, mới từ từ ý thức được lời mình nói. Cô lập tức kinh ngạc che miệng, quên cả chuyện khóc lóc, vèo một cái biến vào trong nhà, sau đó khóa trái cửa.
Thẩm Du: “……”
Kỳ thực Ngu Hề chẳng có chút tình cảm nam nữ gì với Cố Lai, cô chỉ muốn tìm một người giống Cố Lai, nhìn lạnh lùng nghiêm túc, mà bên trong lại ấm áp ôn nhu, tính tình hiền lành, mỗi ngày nấu cơm cho cô, bao dung cho cô, vậy là đủ rồi.
Cô có lúc ước mình được như Thẩm Du, nhưng chẳng biết là ước gì.
Cô muốn tìm một Cố Lai cho mình mà đương nhiên, không phải tảng băng nào cũng chứa một trái tim đáng yêu bên trong.
Lật xe rồi.
Thẩm Du vào nhà đóng cửa, phát hiện Cố Lai lặng lẽ nhìn ra phía ngoài, vứt áo khoác lên ghế salon, sau đó ung dung thong thả ca-ra-vat, khóe môi nhếch lên, mang theo ba phần châm chọc: “Trước giờ em không biết là anh cũng biết thương hương tiếc ngọc.”
Cố Lai có lúc rất thông minh, có lúc rất ngốc, vào lúc này hắn chẳng nghe ra điểm kì lạ trong lời của Thẩm Du, dò hỏi: “Ngu Hề về nhà rồi à? Anh sợ cô ấy không thông suốt thôi.”
Thẩm Du hừ một tiếng: “Anh lo xa quá rồi. Lúc dầu sôi lửa bỏng cô ta cũng chẳng mất não đâu*.”
Tuy rằng nói như vậy có hơi thực tế, mà sự thực chính là như thế, những kẻ vô tâm vô phế sống rất thoải mái.
Thẩm Du nghĩ như thế, chỉ chỉ vào lồng ngực Cố Lai: “Còn anh, anh có vô tâm vô phế không, hả?”
Cố Lai muốn nói là có, loài người thiếu tim phổi thì làm sao làm việc, nhưng hắn nhìn ra tâm trạng Thẩm Du không vui, nên không lên tiếng, chỉ là trốn về sau một cách vô tội.
Thẩm Du thấy thế không vui, kéo hắn về, trợn mắt nói: “Trốn cái gì, em ăn thịt anh à.”
Cố Lai cười híp mắt lắc đầu, ôm cậu, dịu dàng hôn cậu.
Hôm nay Thẩm Du áo sơ mi tối màu, làm bật lên làn da rất trắng, lúc này phần cổ lộ ở bên ngoài từ từ đỏ ửng lên tạo thành sự so sánh rõ ràng. Cậu hôn đáp lại Cố Lai, tay muốn giữ lấy hắn, lúc này bị một cái hộp cứng cứng chặn lại, lúc này mới nhớ chuyện đó, nụ hôn này dừng lại.
Thẩm Du đưa cái hộp cho Cố Lai: “A, cho anh nè, thử xem.”
Cố Lai nghi ngờ nhận lấy, mở ra xem, phát hiện bên trong đồng hồ dây da của nam, đường cong của vỏ ngoài mượt mà, kính làm bằng chất liệu ngọc thạch tổng hợp, rất tao nhã quý khí. Hắn nhìn qua nhìn lại hồi lâu, sau đó hỏi: “Tặng anh sao?”
Mắt hắn mở to, thoạt nhìn trông rất vui.
Thẩm Du vẫn luôn chú ý tới phản ứng của hắn, nghe vậy dời ánh mắt, sau đó lạnh lùng gật đầu: “Ừm.”
Cố Lai hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Thẩm Du biết hắn sẽ hỏi vậy, ngã lên ghế salon, hừm một tiếng: “Đừng có hỏi, rẻ ấy mà.”
Cố Lai cũng cảm thấy được bản thân thật tầm thường, lỗ tai lặng lẽ đỏ, cúi đầu nói: “Nhưng mà không thể ăn cơm mềm.”
Thẩm Du nghĩ thầm coi như anh không ăn cơm mềm, vậy thì chẳng lẽ em ăn cơm mềm sao. Khoảng thời gian này cậu vẫn luôn ăn Cố Lai ở nhà Cố Lai, tính qua tính lại cũng chẳng thể tính rõ ràng được.
Thẩm Du đỡ đầu, hơi nhíu mày hỏi: “Ăn cơm mềm thì sao, ăn cơm mềm thì bị sét đánh à?”
Cố Lai có chút do dự: “Chắc vậy đó.”
Thẩm Du không nghĩ đó là thật, tay kéo Cố Lai đến trước mặt, sau đó ép hắn đeo đồng hồ vào, cuối cùng ngắm một lát, hết sức hài lòng với mắt thẩm mỹ của mình: “Rất đẹp, đeo đi.”
Cố Lai lại hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Thẩm Du qua loa trả lời: “Hơn hai mươi đồng tiền.”
Cố Lai tất nhiên là không tin, hắn nhìn đồng hồ sáng loáng trên tay, do dự muốn lấy xuống, Thẩm Du cũng biết hắn định làm gì, đè hắn xuống: “Không cho tháo.”
“Được.” Cố Lai ngồi xếp bằng ở trên thảm, suy nghĩ một chút, hỏi Thẩm Du: “Vậy em có muốn quà gì không.”
Thẩm Du suy nghĩ một chút: “Tối nấu mì hoành thánh cho em nha.”
Cái này rất đơn giản, Cố Lai tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa không?”
Thẩm Du kỳ thực nghĩ cái này quả là dễ, trước mắt cậu cũng chẳng muốn gì, cậu tránh né đề tài này, giục Cố Lai: “Chẳng phải anh sắp đi làm sao, đi nhanh đi, tới giờ rồi.”
Cố Lai không chút hoang mang: “Nhà bếp xảy ra một ít vấn đề, chưa sửa được, phải thay giàn bếp mới, sư phụ nói sẵn tiện sửa lại nhà hàng một chút, cho nên ngừng kinh doanh một tuần, tối hôm qua mới thông báo.”
Nói cách khác, hiện tại hắn có 7 ngày nghỉ.
Thẩm Du không tự chủ bật cười, nhưng vẫn bán tín bán nghi hỏi: “Là thật hay giả?”
Cố Lai đưa điện thoại cho cậu xem tin nhắn, chứng minh mình không nói dối, nằm úp sấp ở trên ghế sa lon hỏi: “Hay chúng ta ra ngoài mấy ngày, ngắm cảnh?”
Thẩm Du đang muốn trả lời, cách vách bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc lúc ẩn lúc hiện, như là mất mẹ vậy, không hỏi cũng biết là Ngu Hề. Không biết cậu nhớ tới chuyện gì, bỗng nhiên cau mày, khó chịu kéo cổ áo: “Ở đây cách âm kém vậy sao?”
Cố Lai dường như hiểu hắn đang suy nghĩ gì, nét bình tĩnh: “Không sao, lúc em khóc chẳng lớn như cô ấy, cách vách không nghe thấy đâu.”
Cơ thể Thẩm Du cứng đờ, sau đó sắc mặt đỏ bừng: “…”
Mẹ…
Cố Lai đúng là một tên muộn tao, cải trang làm con thỏ con!
Nhưng dù sao cũng là hàng xóm, Cố Lai vẫn đứng dậy đi ngoài cửa liếc mắt nhìn, vừa lúc nhìn thấy Ngu Hề đưa kiện hàng cho shipper, lại không chịu buông tay, như cắt da cắt thịt nàng.
Shipper lúng túng nói: “Cô ơi, xin hãy buông tay, tôi sẽ không để đồ rớt xuống đất đâu.”
Ngu Hề tha thiết mong chờ nhìn anh kia, đầu ngón tay siết chặt thùng hàng không buông: “Mấy cái này rất đắt, vô cùng quý giá, cô phải cẩn thận một chút, đừng làm vỡ.”
Shipper gật đầu, sau đó kéo thùng hàng lại, lẳng lặng thở một hơi, lau mồ hôi trán, ai mà ngờ Ngu Hề nhìn gầy gò nhỏ con, mà mạnh vậy luôn: “Cô yên tâm, tôi sẽ chú ý.”
Shipper đi rồi, Ngu Hề si ngốc nhìn chằm chằm bóng lưng người ta, Cố Lai đề nghị: “Đồ mình quý thì đừng gửi làm gì, dễ bị ném lắm.”
Ngu Hề uể oải dựa vào cửa, trái tim chảy máu: “Ném thì ném đi, cũng đâu phải của tôi nữa.”
Cố Lai nghĩ thầm ra đây chính là không chiếm được thì phải tiêu hủy trong truyền thuyết, dù sao cũng là bạn bè, hắn an ủi: “Tối tôi có nấu mì hoành thánh, cho cô một chén nhé?”
Vào lúc đau buồn, chỉ có món ngon mới xoa dịu được đau đớn, nước mắt Ngu Hề tuôn trào làm dấu OK: “Cho chút sate, hành giấm chua nữa, tuyệt đối đừng để Thẩm Du biết. Cậu ta là cái bình giấm chua đó, bụng dạ nhỏ nhen, chắc không cho cậu đưa đồ ăn đâu…”
Lời còn chưa dứt, một cái tay với khớp xương rõ ràng từ trong nhà duỗi ra, kéo Cố Lai vào phòng, bình giấm chua ló đầu ra, hờ hững nhìn Ngu Hề liếc mắt một cái, sau đó cười khiến người ta lạnh cả người: “Cô hiểu tôi đấy.”
Ngu Hề: “…”
Tốt ghê, mì tới miệng cũng bay mất.